Cố Chấp Tân Đế Lại Muốn Cường Đoạt Nàng

Chương 14: Ꮯởi Áσ ngoài

"Thần nữ biết ngài không tin..." Khóe mắt nàng ươn ướt đỏ hồng: "Nhưng bệ hạ, thần nữ cam đoan từ nay về sau sẽ không dám tái phạm nữa, chỉ cầu xin ngài tha thứ cho thần nữ lần này."

Thấy Tiêu Độ Huyền hồi lâu vẫn không nói gì, nàng cố nén bất an nói tiếp: “Bệ hạ, nếu là vì ngài, cho dù có chết, thần nữ cũng cam lòng.”

Đây đều là những lời thoái thác đã được tính toán cẩn thận, nhưng sau khi nói xong, sống lưng Thẩm Hi vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh.

Chỉ là Tiêu Độ Huyền vẫn chỉ nhìn nàng như vậy, không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Hắn bình tĩnh lãnh đạm, đôi mắt đen sâu thẳm như phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, lại không chứa bất kỳ cảm xúc nào.

Vậy nên khi ngón tay Tiêu Độ Huyền rời khỏi khóe môi nàng, Thẩm Hi theo bản năng giữ lấy cổ tay hắn, áp má mình lên đó.

Nàng cắn môi, gương mặt hơi ngước lên: "Bệ hạ, ngài không thể tha thứ cho thần nữ một lần này sao? Thần nữ lúc nào cũng nhớ đến ngài, nghĩ về ngài…”

Những lời này rất nguy hiểm.

Nhưng Thẩm Hi chỉ có thể đánh cược, cược vào ranh giới đạo đức cuối cùng trong lòng Tiêu Độ Huyền.

Bởi vì còn chưa đầy hai tháng nữa, nàng sẽ gả cho thế tử Bình vương, trở thành cháu dâu của hắn.

Bình vương đang trấn giữ biên cương, bảo vệ quốc gia, liều chết chiến đấu trong trận chiến ở Bắc địa, Tiêu Ngôn lại còn là đứa con trai mà Bình vương yêu thương nhất, còn nàng, bất quá chỉ là một nữ tử hèn mọn.

Tiêu Độ Huyền không có bất kỳ lý do gì để dây dưa với nàng.

‘’Được." Tiêu Độ Huyền nhàn nhạt nói: ‘’Cởϊ áσ ngoài ra.’’

Hắn đang nói gì vậy?

Trong nháy mắt, đầu óc Thẩm Hi hoàn toàn trống rỗng.

Bên tai nàng vang lên những tiếng ong ong nổ vang, mồ hôi lạnh từ trên trán theo sợi tóc bên tai chảy xuống, dù cho cố mở miệng, cũng không thể phát ra âm thanh nào.

Giọng nói của Tiêu Độ Huyền mang theo chút đùa cợt: "Không phải nói rất nhớ trẫm sao?’’

"Khi còn ở Đông cung." Hắn chậm rãi nói: "Ngươi chẳng phải cũng thường xuyên không mặc gì chờ trẫm ư?"

Tiêu Độ Huyền tàn nhẫn vạch trần những ký ức mà đời này Thẩm Hi không muốn nhớ lại nhất.

Nàng bỗng cảm thấy mình không thể tiếp tục diễn trò được nữa.

Thẩm Hi cắn chặt răng, lập tức đứng lên: "Bệ hạ... thần nữ là con dâu của thứ huynh ngài, cháu dâu của ngài."

Lý trí mách bảo nàng phải giữ bình tĩnh, nhưng ý thức lại cuộn trào điên cuồng, hoàn toàn không thể bình ổn nổi.

"Thì ra ngươi cũng biết điều đó." Thần sắc Tiêu Độ Huyền vẫn bình tĩnh, thậm chí có thể nói là thản nhiên.

Hai chân hắn duỗi ra, ngón tay cũng nhẹ nhàng hạ xuống.

Áp lực khủng khϊếp như có hình dạng, Thẩm Hi không kìm được cảm giác muốn chạy trốn, nhưng nàng cũng biết những lý do thoái thác vừa rồi rất khó thuyết phục, chỉ là nàng có thể làm gì đây?

Vì lỗi lầm khi xưa, nàng đã phải trả giá rất nhiều.

Giây tiếp theo, Tiêu Độ Huyền đột ngột giữ chặt cổ tay nàng, Thẩm Hi còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị kéo, ngã vào trong lòng hắn.

Trong lúc hoảng loạn nàng quên mất cả lễ nghi, thất thanh kêu lên: "Ngài!"

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa phòng bỗng vang lên.

"Biểu muội, ta về rồi!" Tiêu Ngôn cất tiếng nói: "Muội nhìn chiếc đèn mới này xem, có thích không?"

Giọng của y mang theo tiếng cười, dù cách một cánh cửa gỗ, vẫn có thể nghe rõ được.

Sao Tiêu Ngôn lại trở về nhanh như vậy?

Thẩm Hi ngẩng đầu lên, cắn chặt môi dưới, liều mạng giãy giụa.

Nhưng sắc mặt của Tiêu Độ Huyền vẫn trầm tĩnh như cũ, bàn tay to của hắn ôm lấy eo nàng, tùy ý quấn lấy dây áo trước ngực nàng: "Cháu trai của trẫm, hắn hẳn chưa từng nhìn thấy bộ dáng không mặc gì của ngươi nhỉ?"