Cố Chấp Tân Đế Lại Muốn Cường Đoạt Nàng

Chương 11: Lại đây

“Biểu ca, thật ra muội có chút sợ...” Thẩm Hi hơi nhón chân: "Từ sau đêm phụ thân suýt bị gϊếŧ chết, muội thường xuyên gặp ác mộng, cho dù là ở nhà cũng luôn ngủ không yên, như thế nào cũng bừng tỉnh."

Nàng đè lên cánh tay của Tiêu Ngôn, ghé vào tai y, mềm giọng hỏi: "Biểu ca, huynh có thể ở lại với muội một lát được không?”

Đây là những lời nói rất nguy hiểm.

Không thể tùy tiện nói với nam nhân, đặc biệt là vào ban đêm.

Nhưng Thẩm Hi cũng bí quá hoá liều, tối nay bị nhốt trong chùa, Tiêu Độ Huyền vừa rồi lại làm ra hành vi như vậy trước mắt bao nhiêu người, nàng không thể không đánh cược.

Bây giờ, người duy nhất nàng có thể dựa vào chỉ có Tiêu Ngôn, chỉ có y mới có thể bảo vệ nàng.

“Biểu muội, chuyện này không hợp lễ...” Thanh âm của Tiêu Ngôn khẽ run, vành tai cũng đỏ lên: "Chúng ta mặc dù đã đính hôn, nhưng còn chưa thành thân, nếu bị người khác phát hiện sẽ tổn hại thanh danh của muội."

Tổn hại mới tốt.

Thẩm Hi nghĩ một cách cố chấp, như vậy nàng và Tiêu Ngôn sẽ càng gắn bó hơn, ai cũng không tách ra được.

Nàng không phải kiểu nữ tử xem trọng thanh danh huyền ảo như mọi người vẫn hay nghĩ, ngược lại, so với hư danh mờ mịt ấy, nàng coi trọng lợi ích và thực tế hơn.

Nếu không, hai năm trước nàng cũng sẽ không làm ra những chuyện liều lĩnh như vậy.

Thẩm Hi siết chặt ngón tay, đan vào các kẽ ngón tay của Tiêu Ngôn, giọng nói cũng nhu tình hơn: "Sẽ không có ai phát hiện đâu, biểu ca..."

“Muội chưa bao giờ ở một mình bên ngoài.’’ Nàng thì thầm bên tai y: “Huynh chỉ cần ở lại với muội một nén nhang thôi, được không?’’

Thẩm Hi nắm lấy ngón tay Tiêu Ngôn, dùng lòng bàn tay mềm mại chạm vào mu bàn tay y: "Huống chi, chúng ta cũng sắp thành thân rồi, ai còn có thể nói được gì nữa chứ?"

Tiêu Ngôn tính tình ôn hòa, đối với nàng càng không có cách nào.

‘’Ta nhiều nhất chỉ có thể ở lại với muội một khắc thôi." Y kiên trì nói: “Đợi khi muội ngủ rồi, ta sẽ lập tức đi ngay.”

Dù vậy, Tiêu Ngôn vẫn bước đi rất chậm, chậm đến không thể chậm hơn.

Thẩm Hi nắm tay y, vốn muốn kéo y vào thiền phòng nhưng khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra, mùi đàn hương nồng đậm lại như ác mộng bất ngờ ập tới.

Trong thiền phòng tối tăm không ánh sáng, ngọn đèn trường minh vốn còn cháy rực không biết từ khi nào đã tắt hẳn, nhưng thân hình cao lớn của nam tử đang ung dung ngồi trên ghế thái sư lại vô cùng rõ ràng trong mắt nàng.

Tiêu Độ Huyền ở trong bóng tối, nhếch môi nhìn Thẩm Hi.

Thần sắc của hắn lạnh lùng hờ hững, giọng nói cũng nhẹ nhàng một cách khác thường, giống như rất nhiều năm trước, chưa từng thay đổi: "Lại đây.’’

Tiêu Ngôn vẫn còn đang ở bên ngoài mà Thẩm Hi lại có cảm giác mình đã rơi vào đáy vực sâu thẳm.

Trên người rõ ràng đang khoác áo lông cáo thật dày, dù là đi trong gió tuyết cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Nhưng lúc này, toàn bộ máu trong người nàng đều như ngưng tụ lại thành từng lớp băng.

Thẩm Hi giữ chặt tay Tiêu Ngôn, ngăn y đến cửa phòng.

Tiêu Ngôn đầy mặt không hiểu: "Sao vậy, biểu muội?"

Đôi mắt của y ấm áp, mang theo chút hoang mang, giống như đôi mắt tinh khiết trong cơn ác mộng kia.

Trái tim nàng kịch liệt đập mạnh, những cảnh tượng trong ác mộng cũng bắt đầu lặp đi lặp lại.

Tuyệt đối không thể để Tiêu Ngôn phát hiện chuyện gì.

Trong đầu nàng chỉ dâng lên một ý niệm như vậy.

Thẩm Hi cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, bàn tay tiết ra mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nói: "Biểu ca, muội..."

Tiêu Ngôn cau mày, y giơ tay lên, làm như muốn chạm lên gương mặt nàng: "Mặt của muội sao thế, bỗng tái nhợt như vậy…’’

Thẩm Hi theo bản năng tránh đi, nàng quay đầu nói: ‘’Muội không sao, biểu ca, muội…’’

Tay Tiêu Ngôn khựng lại giữa không trung, vừa buông xuống đã có chút lúng túng: "Biểu, biểu muội… ta không cố ý mạo phạm muội.’’

Lòng Thẩm Hi nóng như lửa đốt, hoàn toàn không rảnh để ý đến cảm xúc của Tiêu Ngôn, nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm lý do tiễn y đi.

Đúng lúc này, từ trong thiền phòng đột ngột vang lên một tiếng cười khẽ, nghe qua còn có ý giễu cợt lạnh lẽo trong đó.