Cố Chấp Tân Đế Lại Muốn Cường Đoạt Nàng

Chương 8: Hắn điên thật rồi

Nàng như bị sét đánh trúng, đem lòng bàn tay bóp đến chảy máu, mới vừa rồi không có thất thố, bây giờ các xương ngón tay lại đau đến chết lặng, thậm chí thoáng qua âm hàn.

Trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, lý trí dường như sắp bị phá vỡ.

"Hôm qua lúc Nhạc Bình vào cung còn nhắc tới ngươi." Tiêu Độ Huyền nét mặt thản nhiên: "Nó hỏi trẫm Tiểu Hi đi đâu rồi, sao gần đây lại không vào cung."

Hắn cười khẽ một tiếng: "Trẫm cũng đang suy nghĩ, không biết ngươi đi nơi nào rồi.’’

Tân đế ôn hòa lễ độ, tùy ý khoan dung.

Rõ ràng là nhân vật tôn quý như cách xa dên chín tầng mây, khi nói chuyện với Thẩm Hi, lại giống như đang nói chuyện cùng bằng hữu thân thích.

Khiến ánh mắt mọi người càng thêm ngưỡng mộ, nhưng đáy lòng Thẩm Hi lúc này lại rất hỗn loạn, suy nghĩ rối như tơ vò, không sao gỡ ra được.

Nàng cố ép chính mình ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Tiêu Độ Huyền.

Đôi mắt đó sâu thẳm như ngưng tụ ánh sáng nhạt, rõ ràng là màu đen tuyền, lại phảng phất như ánh trăng trên trời cao.

Mang theo mấy phần lãnh ý giễu cợt, như dòng nước xoáy ở trung tâm, nhẹ nhàng lay động.

Thẩm Hi dùng đầu ngón tay ấn vết máu trong lòng bàn tay, liều mạng giữ bình tĩnh để tìm lời đối đáp.

Nhưng nàng còn chưa mở miệng, Tiêu Ngôn đã thay nàng trả lời: "Hoàng thúc, biểu muội lúc trước là bởi vì sinh bệnh mới chậm trễ không vào cung, khiến người và tổ mẫu lo lắng rồi.’’

"À, thì ra là như vậy." Tiêu Độ Huyền chuyển dời tầm mắt, không nhìn về phía nàng nữa, càng không tiếp tục truy vấn vấn đề này.

Hắn cầm chén trà lên, từ tốn nhấp một ngụm nhỏ, ôn hòa hỏi: "Chuyến này đi Vân Châu, có thuận lợi không?"

"Mọi việc đều thuận lợi, hoàng thúc." Tiêu Ngôn cười nói: "Giang thích sử cũng rất hợp tác, sau khi tiêu diệt tên thủ lĩnh, bọn thổ phỉ còn lại cũng nhao nhao đầu hàng, lần này diệt phỉ mà không tổn thất một binh một tốt."

Hắn không đề cập đến công lao của mình, nhưng ngay cả Thẩm Hi cũng có thể nghe ra, lần này tiêu diệt thổ phỉ suôn sẻ như vậy, chắc chắn Tiêu Ngôn đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Gả cho một phu quân có năng lực, có quyết đoán, so với gả cho một văn nhân ôn hòa thì tốt hơn nhiều.

Cuộc sống nhàn nhã đánh cờ gãy đàn không phải không tốt, nhưng lại không phải điều nàng muốn.

Tiêu Độ Huyền trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu nói: "Thưởng.’’

‘’Đem Thừa Quân tới đây.’’

Thừa Quân?

Đây chẳng phải là danh kiếm mà Cao Tổ hoàng đế từng sử dụng, chém vàng đoạn ngọc, gọt sắt như bùn sao?

So với việc Tiêu Độ Huyền muốn ban thưởng thanh kiếm này cho Tiêu Ngôn, thì chuyện khiến Thẩm Hi khϊếp sợ chính là thanh danh kiếm này thế mà lại nằm trong tay Tiêu Độ Huyền.

Trước khi Cao Tổ hoàng đế băng hà, đã từng nói qua sẽ để lại Thừa Quân cho con cháu mà ông tin tưởng nhất.

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Thừa Quân kiếm đã được giao cho Tề vương, không ngờ lại được để lại cho Tiêu Độ Huyền.

Trái tim Thẩm Hi không ngừng đập nhanh, nàng cắn chặt đầu lưỡi, cố gắng duy trì dáng vẻ rụt rè và đoan trang.

Tiêu Ngôn ngược lại khá kích động, y hoàn toàn không nghĩ tới tân đế lại trọng thưởng lớn như vậy.

Y cúi người xuống, trong lời nói rõ ràng không dám nhận: "Hoàng thúc, dẫn binh đi tiêu diệt thổ phỉ vốn là chức trách của thần, có thể được người khen ngợi thần đã rất vui mừng rồi, vãn bối vô năng, làm sao xứng với danh kiếm như vậy."

Tiêu Độ Huyền thờ ơ nói: "Ngươi làm tốt, trẫm đương nhiên muốn thưởng.’’

"Vật này trẫm giữ cũng vô dụng.’’ Hắn khẽ cười: "Còn không bằng giao cho những người trẻ tuổi các ngươi, ngày khác thanh minh tế tổ, cũng có thể múa cho tiên tổ xem, coi như là không làm mai một món báu vật."

Tiêu Độ Huyền nhận lấy thanh trường kiếm, tự tay trao cho Tiêu Ngôn.

Tiêu Ngôn chưa từng nhận được sự đối đãi trang trọng như vậy, quỳ một gối trên mặt đất nghiêm túc tiếp nhận.

Y cúi đầu, do đó hoàn toàn không nhìn thấy ngón tay của tân đế đang như thế nào vuốt ve mu bàn tay của Thẩm Hi, lại như thế nào ôm lấy đầu ngón tay đang run rẩy của nàng.

Tay áo màu đen tuyền lạnh như băng, trên đó thêu những hoa văn màu bạc, như cả thiên hạ rộng lớn đều bị thu nhỏ lại, rực rỡ tỏa sáng nhưng cũng ẩn chứa sâu lắng mờ ảo.

Mà đằng ẩn sau những thứ đó lại là đan xen u ám và cấm kỵ đến cực điểm.

Hắn điên thật rồi.