Cố Chấp Tân Đế Lại Muốn Cường Đoạt Nàng

Chương 3: Lòng dạ từ bi

‘’Bệ hạ đăng cơ còn chưa đến nửa năm mà không khí ở Sóc Châu đã thay đổi hoàn toàn." Một vị phụ nhân nhiệt tình nói: "Lúc ta trở về, thấy mấy vị tướng soái ương ngạnh nhất hiện nay cũng đều trở nên ngoan ngoãn rồi.’’

"Mà cũng kỳ lạ thật, ban đầu ta còn cho rằng bệ hạ sẽ là một quân chủ sát phạt tàn nhẫn, nhưng không nghĩ tới người lại thông cảm cho dân chúng, lòng dạ từ bi, khiến cho những tướng lĩnh từng đi theo Tề vương tạo phản bây giờ cũng đều quy thuận, trung thành không ai bằng.”

Lòng dạ từ bi?

Bốn chữ này, đặt ở trên người Tiêu Độ Huyền mà cũng thích hợp sao?

Điên cuồng cố chấp, lạnh lùng tàn nhẫn, bụng dạ thâm sâu, hung bạo gϊếŧ chóc... từ nào trong số những từ này cũng có thể hình dung về con người hắn, duy chỉ có ‘’lòng dạ từ bi’’ là bất luận như thế nào cũng không liên quan đến hắn.

Thẩm Hi bị ý nghĩ này chọc cười, tâm trạng vốn đang nặng nề cũng được thả lỏng hơn.

Nàng nhẹ nhàng bước vào cửa viện, vừa đến, mọi người đã chuyển đề tài tới chỗ nàng.

Vị cô mẫu đầu tiên còn còn nói thêm: "Yến hội năm mới ta theo phu quân xa xa nhìn bệ hạ, quả thật là tuấn mỹ đến cực điểm, so với lúc trước khi còn là thái tử còn phong độ hơn nhiều.’’

"Phải rồi, lúc Nhị cô nương còn ở trong cung, không phải rất được bệ hạ chiếu cố sao?"

Bước chân Thẩm Hi hơi dừng lại, những cảm xúc vừa mới bình ổn xuống, lần nữa căng thẳng trở lại.

Có người còn tự hào nói: "Nhị cô nương nhà chúng ta thường xuyên được Nhạc Bình công chúa dẫn theo bên người, phàm là đại yến đều phải đi theo, ai mà không biết nàng thân thiết với hoàng thất chứ?"

Nhạc Bình công chúa là muội muội ruột của Tiêu Độ Huyền, cũng là đích nữ duy nhất của tiên đế gia.

Tôn quý trang nhã không ai sánh bằng.

Thẩm Hi theo bản năng muốn tránh đi chuyện này, nhưng mấy người họ vừa nhìn thấy nàng, thì ai nấy cũng nhiệt tình kéo nàng vào chính sảnh.

‘’Cô mẫu quá lời rồi.’’ Nàng không muốn nhắc lại chuyện cũ, đành chuyển đề tài tới chỗ người khác: "So với ta, thúc phụ và cữu phụ mới tính là được bệ hạ xem trọng.’’

Bất kể là tốt hay xấu, đều đã là quá khứ, hiện tại nàng cũng đã có cuộc sống mới.

Thẩm Hi tươi cười đúng mực, hướng vị cô mẫu đó nói: "Ta còn nghe nói, dạo trước cữu phụ còn cùng bệ hạ đến Ung Châu."

Nàng vốn am hiểu cách đối nhân, sau khi vào cung lại thường xuyên tiếp xúc với đủ loại người quyền quý, cho nên với kiểu thăm dò này nàng không quá để tâm.

Sắc mặt mấy vị cô mẫu, cữu mẫu còn lại quả nhiên thay đổi, kinh ngạc hỏi: "Thật sự có chuyện này sao?’’

Thẩm Hi trên mặt vẫn mang ý cười, nhưng lại lui về phía sau nửa bước, chỉ có Phùng thị là nhìn ra nàng không thoải mái, liền tiến lên phía trước, bất đắc dĩ kéo nàng từ trong đám người ra, một bên vuốt lại mái tóc dài của nàng: "Được rồi được rồi, đã nói con nên đi nghỉ ngơi, còn tới đây làm gì?"

Mẹ ruột Thẩm Hi mất sớm, Phùng thị chính là kế mẫu của nàng.

Tuy là mẹ kế, nhưng Phùng thị đối xử với nàng rất tốt, yêu thương giống như con gái ruột.

Thẩm Hi cúi mắt, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, gần đây nữ nhi chỉ là gặp chút ác mộng, bệnh đã sớm khỏi rồi.’’

‘’Vậy thì tốt." Phùng thị cười nói: "Lát nữa di mẫu và biểu ca của con cũng sẽ tới đây, nếu được thì con cùng ta đi gặp bọn họ nhé.’’

Phùng thị và Bình vương phi là tỷ muội ruột, vậy nên Bình vương thế tử cũng có thể xem như là biểu ca của nàng, hai người cũng vì thế mà kết duyên.