Ta Giúp Sư Phụ Thu Đồ, Vừa Thu Lại Một Cái Không Lên Tiếng

Chương 13

Bọn họ bay giữa không trung, Hứa Ngôn chỉ đành cúi xuống nhìn, dưới chân là một hồ nước, không có vật gì.

Mặt nước bằng phẳng như gương, thoạt nhìn không giống có vật sống.

Bọn họ đang đi, Hứa Ngôn không tiện bảo mấy tu sĩ này đột ngột dừng lại, sau đó xuống dưới kiểm tra xem có người không.

Hơn nữa trong nước thì sao có người được.

Hắn đành phải thầm nhớ khu vực này, sau khi Mặc Uyên tu luyện đến Trúc Cơ lại tới xem.

Tính toán tuổi thọ của mình còn hai mươi năm, không nóng, không gấp!

Lại đi nửa tháng nữa, cuối cùng đoàn người cũng đến dưới chân Thanh Thánh tông.

Hứa Ngôn cảm ơn chân thành, lại nhận được một ít linh thạch, sau đó tạm biệt mọi người.

Hắn giơ linh thạch trong tay lên, nói với Mặc Uyên:

"Nào, sư đệ, sư huynh dẫn ngươi đi ăn ngon."

Mặc Uyên hơi bất mãn với hành vi như lừa đảo trên đường đi của hắn, quay đầu hừ một tiếng:

"Sao ngươi có thể lừa linh thạch của người khác chứ."

Hứa Ngôn lắc đầu, kéo xe:

"Đây đâu gọi là lừa chứ, rõ ràng là bọn họ tình nguyện đưa mà!"

"Nhưng…"

Mặc Uyên định cãi lại hắn, nghĩ một hồi hình như đúng là thế, không ai ép người ta cho linh thạch.

Đúng là người ta tình nguyện đưa, Hứa Ngôn còn từ chối mãi không cần, thành ra làm người ta mất hứng.

Xem ra là mình nông cạn!

"Sư huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Mặc Uyên nghĩ mãi không hiểu, rõ ràng không muốn, y vẫn nghĩ nếu có thể yên ổn lại, y có thể tu luyện.

Y khẽ lườm Hứa Ngôn, nếu có ngày y lớn lên, nể tình Hứa Ngôn coi như giúp y, không gϊếŧ hắn cũng được, nhưng y không thể ở lại Phù Sơn tông này!

【Kiểm tra thấy giá trị tông môn của đệ tử Mặc Uyên giảm xuống 1 điểm】

"Tìm khách điếm ở, ăn miếng cơm, chúng ta đi gặp chưởng giáo của Thanh Thánh tông."

Hứa Ngôn bước nhanh về trước, thầm mắng, nghịch tử này lại sao nữa?

Thở dài, sau đó nhìn thành trấn ở chân núi Thanh Thánh tông.

Thành trấn này không giống thành trấn người thường ở, nơi đây gần như không có phàm nhân, hầu hết là người đến tham gia tuyển nhận đệ tử Thanh Thánh tông nhưng bị loại, bọn họ tụ tập lại, dần dà thành trấn.

Khi hắn còn nhỏ, Phù Sơn Tử dẫn hắn đến đây, hắn vẫn khá ấn tượng với nơi này.

Hơn nữa hắn còn nhớ rõ, cứ cách mười năm, mùng 8 tháng 9, chưởng giáo Thanh Thánh tông sẽ giảng đạo ở dưới chân núi một lần, coi như là phúc lợi cho những tán tu này.

Tính toán thời gian, còn năm ngày nữa là tới.

Đó là lý do vì sao hắn muốn dừng lại ở đây chứ không phải lên thẳng Thanh Thánh tông, tông môn lớn như thế, cơ cấu nhân viên phức tạp, chưởng giáo không phải người như hắn có thể gặp được.

"Cái gì? Ngươi còn muốn gặp chưởng giáo Thanh Thánh tông?"

Mặc Uyên khϊếp sợ.

Bọn họ đến Thanh Thánh tông đã đành, bây giờ còn muốn gặp chưởng giáo, vậy thân phận của mình…

"Không phải nói đến gặp sư nương à?"

Mặc Uyên nghi ngờ hỏi, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Y nhìn Phù Sơn Tử, mắt trợn tròn:

"Sư phụ rất lợi hại."

"Bốp."

Hứa Ngôn cho Mặc Uyên một cái đập:

"Đầu nhỏ nghĩ gì thế?"

Bốn ngày nhanh chóng trôi qua, Hứa Ngôn nhìn linh thạch rỗng tuếch, hơi rối rắm, còn một ngày nữa, kết quả là sạch túi!

Hắn tính rõ là đủ dùng mà!

Sau đó quay đầu trừng Mặc Uyên đang ngồi, có câu nói rất đúng, con trai mới lớn, ăn chết cha già, thằng nhóc này đúng là thùng nước gạo.

Không chỉ ăn khỏe, hắn cũng nhìn ra, thiên phú tiểu tử này rất cao.

Một ngày dẫn khí nhập thể, ba ngày Luyện Khí tầng hai, đó còn là đang ở chân núi.

Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Mặc Uyên nói:

"Sư đệ, sư huynh mơ một giấc mơ…"

"Ngươi một năm Trúc Cơ, ba năm Kim Đan, mười năm độ kiếp phi thăng, đến lúc đó bảo vệ sư huynh nhé?"

Mặc Uyên vận chuyển xong một đại chu thiên mới chậm rãi mở mắt, khinh bỉ liếc Hứa Ngôn, môi mỏng hé mở:

"Nằm mơ!"

Đương nhiên Hứa Ngôn biết là nằm mơ, xem giá trị tông môn 2 điểm của tiểu tử này là biết tiểu tử này sẽ thoát khỏi tông môn bất cứ lúc nào, chứ đừng nói tiểu tử này là Ma tộc, chắc trước khi đi còn gϊếŧ hắn.

Hứa Ngôn thở dài, gánh nặng đường xa! Cứ nghĩ thu vào cửa là được, không ngờ còn phải thu cả lòng người!

Thật ra giấc mơ về Mặc Uyên có hai hàm ý, một là y không thể bảo vệ Hứa Ngôn, hai là cho dù y có thiên tư nổi bật, mười năm phi thăng cũng hơi thái quá.

Hứa Ngôn cảm thán xong, thấy Mặc Uyên tiếp tục ngồi xuống tu luyện, cầm quạt hương bồ của mình vỗ lên đầu Mặc Uyên:

"Đừng tu luyện, vi huynh tạo điều kiện cho ngươi ăn, linh thạch đã dùng hết rồi, thu dọn đồ đạc, ta phải rời khỏi đây."

"Nhanh thế!"

Mặc Uyên nhíu mày, sau đó lại hỏi:

"Thế hiện giờ chúng ta phải đi tìm chưởng giáo Thanh Thánh tông sao?"

"Chứ sao, không đi tìm chưởng giáo, chuẩn bị ăn ngủ đầu đường hả?"

Hứa Ngôn nói xong, treo bao đồ lên người Mặc Uyên, lại nhét Nhị Mao vào trong lòng y.

Mặc Uyên cúi đầu nhìn Nhị Mao, nó không còn nhe răng với y nữa, còn rất dính y, nhưng Mặc Uyên cau mày hỏi:

"Không thể bảo sư điệt đi bộ hả?"

Hứa Ngôn kéo xe ra ngoài:

"Nó là một con chó thường, hôm nay ngươi không ôm nó, ngày mai ngươi rơi lệ nhìn nó trên bàn cơm!"

Nghe thế, Mặc Uyên lại cúi đầu nhìn Nhị Mao: Y chưa từng ăn thịt chó, ăn ngon không?

Người Cẩu Nhị Mao chợt run lên.