Ta Giúp Sư Phụ Thu Đồ, Vừa Thu Lại Một Cái Không Lên Tiếng

Chương 1

"Lão già, cho chút kim tệ! Bản thiếu gia muốn xuống núi thể nghiệm hồng trần!"

Thiếu niên mặc áo xám vừa phe phẩy quạt hương bồ, vừa chìa một tay khác tới trước mặt lão giả tóc trắng xóa, nhởn nhơ nói.

Lão giả đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, nghe vậy trên trán bỗng nổi gân xanh, chậm rãi mở mắt ra nhìn thiếu niên, lập tức quơ phù trần bên cạnh, nổi giận mắng:

"Nghiệt đồ, hôm nay vi sư sẽ đưa ngươi đi gặp lão tổ!"

Hứa Ngôn hoảng sợ xoay người bỏ chạy.

"Sư phụ, bây giờ linh khí giới tu hành này mỏng manh, đồ nhi lại không có tư chất gì, ở trên núi mười hai năm mới đạt Luyện Khí tầng sáu, không hợp với con đường tu luyện này! Chẳng thà xuống núi tiêu dao trăm năm!"

Hứa Ngôn vừa gào vừa tránh sự đuổi đánh của Phù Sơn Tử, tiểu viện vốn yên tĩnh lập tức nhốn nháo, Cẩu Nhị Mao trong viện thấy hai chủ nhân đuổi bắt nhau, cũng duỗi chân gia nhập.

"Gâu gâu..."

"Sư phụ, sư phụ! Đừng đuổi theo nữa, đồ nhi đã quyết định rồi, dù ngài đánh chết ta, ta cũng phải xuống núi sống cuộc sống bình thường sung túc!"

"Nghiệt đồ, còn dám chạy! Hôm nay vi sư sẽ thay trời hành đạo, lại thu cái đồ không có chí tiến thủ như ngươi!"

...

Tiếng người và tiếng chó sủa hòa quyện vào nhau, chim chóc trên cây cũng đã quen, mỗi ngày trong viện đều sẽ có một màn trình diễn như thế.

Cuối cùng đúng như dự đoán, Hứa Ngôn chạy được vài vòng thì dừng lại trước, hai tay chống vào đầu gối, thở hổn hển.

Ngẩng đầu nhìn ghế dài đằng trước, bước tới nằm xuống, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi phe phẩy quạt hương bồ.

"Sư phụ, ngài đánh chết ta đi! Đồ nhi muốn buông xuôi mặc kệ đời!"

Phù Sơn Tử giơ phù trần lên, ra vẻ muốn đánh hắn, nhưng phù trần cũng chỉ lướt nhẹ qua người Hứa Ngôn, ông bất đắc dĩ thở dài:

"Nếu ngươi đã muốn thể nghiệm hồng trần, vậy ngươi có biết phương thế giới này bao la đến mức ngươi không thể tưởng tượng được, trăm năm tuổi thọ của phàm nhân cũng không đủ để ngươi đi hết một góc!"

Hứa Ngôn cầm quạt hương bồ che ánh nắng chói chang:

"Sư phụ, muốn trường sinh làm gì, táng thiên? Táng địa? Hay táng chúng sinh? Vậy thì mệt lắm! Một góc thì một góc, tìm một nơi giàu có, xây một tiểu viện, trồng hai cây ăn quả, cưới một nàng dâu xinh đẹp."

Hí hí hí, cuộc đời quá mỹ mãn!

Hứa Ngôn như nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp kia, miệng cười toe toét, đột nhiên nghiêm mặt quay sang nhìn Phù Sơn Tử nói:

"Sư phụ, ngài đổi linh thạch thành tiền nhân gian cho ta, để ta không phải lo cơm áo gạo tiền!"

Phù Sơn Tử nghe vậy, đạp văng chiếc ghế dài:

"Không có tiền, trừ khi ngươi đồng ý với vi sư, tu luyện thật tốt, khôi phục tông môn!"

Nói xong, Phù Sơn Tử phất tay áo đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Hứa Ngôn nghe tiếng động, biết có lẽ sư phụ giận thật, hắn thở dài bò dậy từ dưới đất.

Dựng lại cái ghế rồi nằm lên, lấy quạt hương bồ che mặt, thở dài thườn thượt.

Sao hắn lại không biết sự kỳ vọng của sư phụ đối với hắn, sư phụ hắn đường đường là tu sĩ Kim Đan đại viên mãn, hơn bốn trăm năm nay cứ cố chấp thu đồ khôi phục tông môn.

Nhưng ông trời bất công, ban cho ông một Thánh thể không đồ, không thu nổi một đồ đệ tử tế, mầm non như hắn vẫn phải tự chủ động dâng lên.

Nghĩ đến đây, Hứa Ngôn xúc động:

"Mình quá tốt bụng, vậy mà ở bên lão nhân cô độc này mười hai năm."

Hắn dâng trào cảm xúc, lỡ buột miệng thốt ra tiếng.

"Ầm!"

Cửa phòng của Phù Sơn Tử lập tức nổ tung, linh lực cuốn theo phong nhận lao về phía Hứa Ngôn.

Ngay sau đó, Hứa Ngôn đưa lưng lên trời, miệng ăn đầy bùn!

Giọng Phù Sơn Tử truyền ra từ trong nhà:

"Nghiệt đồ, nếu không phải năm đó lão đạo xui xẻo, thấy ngươi còn có chút tư chất, sao có thể để nghiệt đồ ăn chùa uống chùa như ngươi nhập môn. Phù Sơn tông ta hủy rồi!"

"Phi phi phi!"

Hứa Ngôn nhổ đất trong miệng ra, đứng lên, lại điềm nhiên nằm trở lại ghế như không có chuyện gì.

Hắn nhắm mắt lại, nhìn đồ vật trong đầu, cảm thấy cái thứ này ở trên người sư phụ hắn thì tốt biết mấy!

Đúng thế, hắn có một cái hệ thống, một cái hệ thống tên là kiến tạo tông môn mạnh nhất, rất hợp với lý niệm của sư phụ hắn.

Nhưng sau khi Hứa Ngôn thử qua một lần vì tò mò thì không dùng lại nữa, bởi vì nói thẳng ra cái thứ này là một kho dữ liệu cần lấy mạng để đổi tin tức.

Có thể tìm và quét thông tin về người và vật mình muốn, nhưng xem những tin tức quan trọng thì sẽ bị trừ tuổi thọ.

Hứa Ngôn cảm thấy mình bị mất trí mới dùng nó.

Mặc dù thứ này cũng có thể tăng tuổi thọ bằng cách mở rộng lãnh thổ tông môn, chiêu mộ thêm đệ tử và thu thập tài nguyên.

Nhưng hiệu quả quá tệ, bởi vì lúc hắn thu Cẩu Nhị Mao làm đệ tử, nó chỉ cho hắn một ngày tuổi thọ.

Đúng, Nhị Mao là đồ đệ của Hứa Ngôn hắn, đó là sự thật không thể chối cãi.

Cho nên tổng kết lại, đó là đồ bỏ đi!

Lại còn kiến tạo tông môn mạnh nhất cái gì chứ, nói trắng ra là bắt hắn làm thuê, bán mạng làm việc!

Hồi trước ở hiện đại mắc kẹt giữa sự sống và cái chết, tới nỗi chết bất đắc kỳ tử, sau đó xuyên không tới đây, mặc dù cuộc sống không phải giàu sang phú quý, nhưng đúng là nghèo rớt mồng tơi.

Từ khi ôm đùi Phù Sơn Tử, hắn tin đời này có thể nằm thẳng cẳng!