Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế

Chương 20

Điều này có nghĩa là cô phải cẩn thận từng bước, từng nước đi. Những gì cô bỏ ra phải được đền đáp, giúp cô sống sót qua thế giới này mới là mục tiêu cuối cùng của cô.

Cô gái với giọng nói mềm mại và khuôn mặt xinh đẹp dùng những lời nói tránh né, nhẹ nhàng kết thúc cuộc trò chuyện.

“Còn chuyện gì nữa không?”

Có lẽ Yến Phong Cập chưa từng bị ai đối mặt trực tiếp, thẳng thắn thể hiện ý định “không muốn tiếp tục nói chuyện” như thế. Hắn khựng lại, định nói gì đó nhưng lại thấy ánh mắt của Phương Ương Ương sáng ngời, miệng bất ngờ nở một nụ cười rạng rỡ, khiến tim hắn khẽ động.

Ngay sau đó, cánh tay chàng trai từ phía sau hắn đưa qua, dịu dàng đưa cho cô một mẩu bánh mì: “Ương Ương, ăn đi.”

Cô bẻ bánh mì làm đôi, rồi đưa lại cho Đậu Thanh.

“Một nửa là đủ rồi, em cũng không đói lắm.”

Yến Phong Cập nhìn thấy sự tương tác giữa hai người họ mà sắc mặt tối lại. Hắn không thể hòa nhập vào bầu không khí này, thậm chí không biết nên nói gì. Cuối cùng, hắn chỉ có thể im lặng nhìn Đậu Thanh ngồi xuống bên cạnh Phương Ương Ương bắt đầu thì thầm trò chuyện.

Phương Ương Ương cười rạng rỡ với Đậu Thanh, không hề có dáng vẻ “nghiêm nghị” như khi đối diện với hắn.

Yến Phong Cập rời đi khỏi chỗ của Đậu Thanh và Phương Ương Ương, đi đến một góc căng tin, chuẩn bị thảo luận với các anh chị khóa trên về kế hoạch sắp tới thì nghe thấy Mạnh Tử Chiêu cười hỏi: “Này, anh đã nói gì với cô ấy vậy?”

Sắc mặt hắn vẫn chưa cải thiện, khi đáp lại Mạnh Tử Chiêu cũng không giảm bớt sự u ám, chỉ lạnh nhạt nói: “Không có gì.”

Mạnh Tử Chiêu nhướng mày, uể oải tựa vào ghế, lẩm bẩm: “Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, phải không?”

Yến Phong Cập liếc nhìn y, miệng không nói lời nào.

“Giọng nói cũng rất dịu dàng, lời nói cũng rất dễ nghe, không ngạc nhiên khi trước đó đã có người nói cô ấy là hoa khôi của Học viện Ngoại ngữ, hoa khôi của trường đại học Tây Trì.”

Mỗi năm, trường Tây Trì tuyển sinh năm nghìn sinh viên năm nhất, ba nghìn nghiên cứu sinh và tiến sĩ, tính ra toàn trường có khoảng bốn đến năm vạn sinh viên.

Được đề cử là "hoa khôi của trường" trong số đông như vậy, đủ để thấy cô xinh đẹp đến mức nào.

Thực tế là, chỉ vài tiếng trước, khi cô nhẹ nhàng nói chuyện, mọi người chú ý đến cô, được lời nói của cô an ủi, không thiếu người nhìn thấy "một cô gái mềm mại, xinh đẹp như vậy mà không sợ hãi, thậm chí còn an ủi mọi người," trong lòng cảm thấy được khích lệ, không còn bi quan và suy sụp nữa.

Mạnh Tử Chiêu nhét tay vào túi, cười xong không nhận được thêm câu trả lời nào từ Yến Phong Cập.

Ngược lại, theo ánh mắt của Yến Phong Cập, y nhìn về phía Đậu Thanh và Phương Ương Ương.

Phương Ương Ương đang cắn miếng bánh mì sắp hết hạn mà dì căng tin đã mang ra từ nhà bếp — bánh mì bảo quản ở nhiệt độ phòng trong bảy ngày, là bánh mì do đầu bếp làm điểm tâm để bán cho học sinh, sinh viên.

Bây giờ, đầu bếp điểm tâm không có mặt, mọi người đều bị mắc kẹt trong căng tin, nhìn bánh mì sắp hết hạn nên không thể lãng phí được. Dì căng tin quyết định chia bánh mì theo đầu người, bánh mì chỉ có hơn ba mươi cái, có nam sinh nhường cho nữ sinh, cũng có nữ sinh nói mình bị dị ứng với lúa mì nên không ăn được.

Cuối cùng, dì căng tin nghĩ ngợi một chút, để họ tự do kết hợp, mỗi người chia nhau một nửa để ăn.

Trong số bạn cùng lớp của Mạnh Tử Chiêu, có nam sinh và nữ sinh cũng đã chia nhau nửa cái bánh mì.

Đậu Thanh lấy một phần bánh mì nhân danh anh và Phương Ương Ương. Rõ ràng anh không định ăn mà đưa bánh mì cho bạn gái.

Phương Ương Ương lại rất cố chấp, bẻ đôi bánh mì, nhìn anh ăn xong rồi mới từ từ cắn từng miếng nhỏ.

Khi cô ăn bánh mì, đường nét bên má rất đáng yêu, má hơi phồng lên một chút, trông giống như một con thỏ nhỏ tinh anh trắng như tuyết, động tác chậm rãi, rất duyên dáng khi ăn.