Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế

Chương 7

Phương Ương Ương: …



Trong thời gian điều trị ung thư, Phương Ương Ương đã đọc không ít tiểu thuyết, bao gồm cả ngôn tình dành cho nữ và thể loại thăng cấp dành cho nam.

Cuốn tiểu thuyết mạt thế mà cô xuyên vào là một tác phẩm dành cho nam chuẩn mực thuộc thể loại thăng cấp, có xu hướng tập trung vào nhiều nhân vật, với nam chính, nam phụ, và nam ba đều là những vai diễn chính diện, lấy việc cứu vớt và phục hưng loài người làm cốt truyện chính. Câu chuyện kéo dài từ khi mạt thế bắt đầu đến khi loài người xây dựng được căn cứ chính thức mười năm sau.

Nguyên chủ Phương Ương Ương chỉ là một nữ phụ pháo hôi, một nhân vật không có nhiều đất diễn và chết sớm trong nguyên tác.

Để sống sót, sau khi xuyên vào sách và trước khi mạt thế xảy ra, Phương Ương Ương đã tỏ tình với nam ba Đậu Thanh.

Cô mạnh dạn tỏ tình vì biết rằng đây không phải là "Lucid Dream", và nhận ra rằng lợi thế duy nhất mà cô có thể dựa vào lúc này chỉ là vẻ ngoài của mình.

Phương Ương Ương đoán rằng Đậu Thanh chấp nhận cô vì cô rất xinh đẹp.

Nam sinh đại học, độc thân lại được một cô gái xinh đẹp tỏ tình thì phần lớn sẽ không từ chối.

Dù Đậu Thanh có từ chối, cô vẫn có thể lấy cớ là "người theo đuổi" để tiếp cận anh, từ đó hưởng lợi trong việc sinh tồn trong mạt thế.

Hành động này không phải là quang minh chính đại.

Tỏ tình với nam ba; che giấu mạt thế sắp đến; đến nhà ăn trước thời gian mạt thế…

Cô nhìn thấy Đậu Thanh thở hổn hển bước vào từ cửa nhà ăn, khi nhìn thấy cô, anh hơi ngạc nhiên: “Em đợi anh lâu rồi phải không?” Anh nói với vẻ đầy áy náy.

“Cũng không lâu lắm đâu anh.” Phương Ương Ương mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh như nước, trong sáng và cuốn hút. Đã hơn mười phút kể từ khi Đậu Thanh xuống lầu, trước đó mười phút cô đã “dây dưa” với Yến Phong Cập, dùng thái độ lạnh lùng để tạm thời tiễn hắn đi, chuẩn bị tập trung vào việc ở bên Đậu Thanh. “Anh ăn gì chưa?”

Đậu Thanh bị ánh mắt long lanh của cô quét qua, lòng anh ngọt ngào như mật.

“Chưa, còn em, em cũng chưa ăn đúng không?”

Hình như Đậu Thanh không giỏi ăn nói lắm, đôi tai đỏ bừng, anh giơ nắm tay lên che miệng, khẽ ho vào tiếng: “Em muốn ăn gì?”

Sinh viên đại học yêu nhau, ngân sách thường không dư dả. Cả hai đều nhận tiền sinh hoạt từ ba mẹ nên chia sẻ chi phí là điều thường thấy.

Nguyên chủ Phương Ương Ương có ba mẹ thường xuyên đi công tác xa, gia đình cô cũng thuộc dạng khá giả, mỗi tháng tiền sinh hoạt ít nhất cũng một vạn.

Gần Đại học Tây Trì, cô còn có một căn nhà mới mua.

Ánh mắt Phương Ương Ương lóe lên, cô mím môi, nhẹ nhàng nói: “Em muốn ăn món ở quầy kia—” chưa nói hết, Đậu Thanh đã lập tức đứng lên: “Để anh lấy cho em, em cứ ngồi đây đi.”

Anh bước nhanh đến quầy mà cô vừa chỉ.

Phương Ương Ương hơi sững lại, cô còn chưa lấy thẻ sinh viên ra để anh mang đến quầy trừ tiền, nhưng Đậu Thanh đã nhanh chóng đi rồi.

Cô chống tay lên cằm, đôi mi cụp xuống, suy nghĩ miên man, chẳng bao lâu sau Đậu Thanh đã trở lại.

Anh mang theo một khay thức ăn, nhìn sơ qua, gần như đã lấy hết tất cả món ở quầy đó.

Cô bật cười: “Sao anh lấy nhiều thế? Em cũng có ăn hết đâu.”

“Không sao,” Đậu Thanh không thể không nhìn cô một cái, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, anh không tránh khỏi có cảm giác căng thẳng: “Em không ăn hết thì anh sẽ ăn giúp em.”

“Vậy thì, cảm ơn nha… bạn trai của em.”

Giọng nói ngọt ngào, ánh mắt trong trẻo cuốn hút với nét đẹp tinh tế và đáng yêu khiến người ta say mê.

Mặt Đậu Thanh lập tức đỏ bừng lên, anh lúng túng, chân trước đang để thẳng giờ lại bắt chéo lên chân kia, ánh mắt chuyển sang hướng khác.

Phương Ương Ương mỉm cười, cầm đũa bắt đầu ăn, trước khi ăn, cô lấy đôi đũa sạch gắp một ít đồ ăn cho Đậu Thanh.

Cô dịu dàng nói chuyện với Đậu Thanh, nói một lúc thì bật cười: “Dạo này anh có bận gì không? Tối nay có làm thí nghiệm không?”