Theo Đuổi Vợ Có Khó Không

Chương 14

Ba tháng sau, tôi và Lục Tây Dã kết hôn trong âm thầm.

Vì vẫn muốn tiếp tục học nên tôi năn nỉ Lục Tây Dã rất lâu.

Sau đó, anh đồng ý không tiết lộ tin tức kết hôn cũng như tổ chức đám cưới.

Để tôi có thể yên tâm chăm chỉ học tập.

Chỉ cần đồng ý điều kiện tiên quyết là…

Tuy rằng tạm thời không có hôn lễ, nhưng đêm tân hôn là không thể thiếu.

Vào ngày tôi nhận được giấy chứng nhận, Lục Tây Dã đã đưa tôi trở lại phòng tân hôn.

Tôi đi vệ sinh nhưng lâu không đi ra.

Cho đến khi Lục Tây Dã đi tới gõ cửa.

Tôi lưỡng lự một mới giơ tay mở cửa.

Quần áo và đồ dùng trong nhà mới đã được giúp việc chuẩn bị từ trước.

Có lẽ vì hôm nay được coi là đêm tân hôn.

Bộ đồ ngủ do dì giúp việc chuẩn bị có chút gợi cảm.

Tôi xấu hổ khi mặc một mảnh vải nhỏ như vậy.

Nhưng Lục Tây Dã thậm chí còn mặc ít hơn.

Chỉ có một chiếc khăn tắm được buộc quanh eo anh.

“Lúc này đừng ngất xỉu nhé…”

Lục Tây Dã cúi xuống bế tôi lên.

Tôi sợ quá vội đưa tay ra che chắn.

Nhưng chiếc váy ngủ quá ngắn và quá hở hang. Nó có thể che được phần trên nhưng không che được phần dưới.

Hai chúng tôi đều n.u.d.e, tôi không dám mở mắt.

Nụ hôn của Lục Tây Dã chìm sâu.

Dừng lại ở điểm cuối trên đỉnh núi.

"Liên Vũ."

Anh hôn tôi nhẹ nhàng đến mức tôi khép môi lại.

Tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng thoát ra từ môi tôi từ răng anh.

"Thì ra Liên Vũ còn nhỏ."

"Lục Tây Dã..."

Má tôi ửng hồng ,mắt tôi đã tràn đầy sức xuân. ˆ

Lục Tây Dã nắm lấy tay tôi đưa xuống.

Đôi mắt của tôi đột nhiên mở to: "Lục Tây Dã?"

"Hửm?"

“Sao lại khác lần trước thế?”

"Em thích cái nào nhất?"

"Lần này em sợ…’

Lục Tây Dã đột nhiên mỉm cười: “Em thật biết cách lấy lòng người đàn ông của mình đó”

Sau đó, tôi dường như bất tỉnh trong nửa phút.

Khi Lục Tây Dã hôn tôi tỉnh giấc, anh đã có mối liên hệ sâu sắc với tôi.

"Lục Tây Dã... Hình như vừa rồi em nằm mơ”.

"Em mơ thấy gì?"

Anh giảm tốc độ và nhẹ nhàng hỏi.

"Đó là một nơi hoang vu, có rất nhiều sương mù còn em không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì."

"Còn có một con vật to lớn, em rất sợ."

"Em tưởng em sắp chết, nhưng anh lại xuất hiện trong giấc mơ của em..."

“Anh đã cứu em à?”

Tôi lắc đầu và nhìn anh có chút đau khổ.

"Anh gϊếŧ con thú đó, lại biến thành con quái thú đáng sợ hơn, sau đó anh cắn một miếng nuốt chửng em."

Lục Tây Dã không khỏi bật cười: “Giấc mơ này là sự thật, anh ăn em rồi đấy.”

Anh ấy hôn tôi,cử động của anh trở nên khá khó chịu.

“Hơn nữa, anh phải ăn em suốt đời.”

(Hết toàn văn)