Nghe anh nhắc đến mấy chuyện “bừa bộn” trên xe, tôi không nhịn được tức giận ủy khuất.
Nếu tôi không quá sợ hãi, quá hoảng loạn, tôi đã không để anh mê hoặc mình còn mất nụ hôn đầu nữa chứ.
“Em sợ anh à?” Lục Tây Dạ cười lạnh: “Anh sẽ không ăn thịt em.”
"Nhưng anh có thể gϊếŧ người."
"Ai nói anh có thể gϊếŧ người?"
“Mấy người bọn họ nói…”
“Em cử xử như vậy vì sợ anh à?”
Tôi cụp mắt xuống rồi im lặng.
Lục Tây Dạ buông tay ra, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Mấy ngày tới em ở lại đây đi."
"không cần......."
Tôi lo lắng quá: “Anh vừa hứa với tôi là tôi có thể trở về trường mà”.
“Anh chỉ nói là em muốn về trường không phải không thể.”
“Vậy thì anh muốn tôi làm gì?”
Tôi không muốn nghỉ học. Tôi làm việc chăm chỉ để có được học bổng trao đổi năm nay.
Tôi chỉ muốn tốt nghiệp thành công rồi có được công việc ổn định.
Sau đó, hoàn toàn thoát khỏi gia đình tôi.
"Nó rất đơn giản."
Lục Tây Dã đưa tay ra, dùng ngón tay thon dài vuốt mái tóc hơi ẩm trên thái dương của tôi. ˆ
"Chủ động hôn tôi đi."
"Một, một cái?"
Lục Tây Dã có vẻ thích thú trước sự ngây thơ, ngu ngốc của tôi.
“Tới khi nào tôi thoải mái thì thôi.”
Tôi như chết trân.
Tôi không thể tin được sao một người lại có thể nói những lời kinh tởm một cách công khai như vậy chứ.
Lục Tây Dạ đột nhiên vươn tay vào eo tôi.
Chỉ với một chút lực, toàn bộ cơ thể tôi đã chạm vào bộ ngực trần của anh.
Anh nhìn tôi, ánh mắt hơi cụp xuống.
Hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà thoang thoảng.
"Liên Vũ, nếu em không làm tôi thoải mái."
Khóe môi mỏng của anh hơi cong lên: “Ngoài cửa là biển.”
“Tôi sẽ tự tay ném em xuống làm thức ăn cho cá.”
Da tôi run rẩy dưới lòng bàn tay nóng hổi.
Nhưng Lục Tây Dạ ôm chặt hơn.
Đến nỗi cơ thể tôi và anh gần như tiếp xúc cực kì thân mật với nhau.
Cảm giác sợ hãi khi bước lên xe càng xâm chiếm tôi dữ dội hơn.
Tôi mở miệng, lưỡi tôi hơi thắt lại.
Một lúc sau, tôi run giọng hỏi: “Vậy tính thế nào anh mới thoải mái?”
Lục Tây Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm trước mặt.
Không quá đẹp.
Đôi mắt không to và lông mày nhạt.
Vết thâm trên mắt hai mí rất nông hình quạt, chỉ có một đường cong nhẹ ở đuôi mắt.
Nhưng lông mi rất dày dài.
Sống mũi không quá cao, mũi hếch hơi trẻ con.
Cằm cũng tròn và có lúm đồng tiền nhỏ.
Ưu điểm lớn nhất trên toàn bộ cơ thể của cô có lẽ là làn da rất trắng.
Khung hình nhỏ hơn so với người bình thường.
Khi ôm cô vào lòng, trong đầu anh chỉ có một từ.
Mềm mại không xương.
Lục Tây Dạ nghĩ đến cô trong xe ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh.
Tóc cô ướt, mặt cô lấm lem hơi ẩm.
Anh hôn lên đôi môi mềm mại, đàn hồi như thạch của cô.
Kỳ lạ.
Cô vẫn chưa chủ động hôn anh.
Anh chỉ nghĩ đến nụ hôn ngắt quãng trên xe.
Đã có phản ứng rồi.
Lúc này cô mở to mắt nhìn anh.
Chỉ có khuôn mặt anh được phản chiếu trong đôi mắt đen láy.
Ánh mắt anh lại rơi vào đôi môi hơi bĩu ra của cô.
Sau khi tắm nước nóng, môi tôi trở lại màu đỏ tươi ban đầu.
Có cái gì đó khó chịu khiến anh muốn làm bẩn cô.
"Muốn biết?"
Những ngón tay anh đặt trên môi cô, xoa nhẹ chúng.
Cô ấy dường như đặc biệt nhạy cảm, toàn thân lại bắt đầu run rẩy nhẹ.
Lục Tây Dạ cười: "Sau này em sẽ hiểu."
"Bây giờ đến lúc hôn tôi rồi, Liên Vũ."