Theo Đuổi Vợ Có Khó Không

Chương 3

“Lên xe.”

Tôi theo bản năng lùi lại một bước.

Lục Tây Dã lên tiếng.

Những hạt mưa thi nhau rơi xuống ô, tạo lên tiếng động rất lớn.

Giọng anh cũng không quá lớn.

Nhưng trong tai tôi, giọng nói đó vang lên như sấm sét.

Lòng bàn chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

Đôi mắt tôi mở to vì sợ hãi.

Trời mưa to tạo lên một tầng sương mù mỏng.

Khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.

Đó là một nỗi sợ hãi, cảm giác bản thân mình nhỏ bé như một con kiến.

Nỗi sợ hãi này lan rộng từ trên đỉnh đầu tôi xuống tới lòng bàn chân.

Tôi chậm chạp bước tới cửa xe.

Lái xe nhanh chóng đi xuống cho tôi và nhận lấy chiếc ô từ tay của tôi.

Tôi cảm ơn lái xe, rồi từ từ ngồi vào trong xe.

Đôi giày thể thao ướt sũng nước mưa của tôi đang đặt trên thảm xe sang trọng.

Một phần thảm xe bị nước mưa làm bẩn.

Tôi cụp mắt xuống, xoa xoa ngón tay vì lo lắng.

Lúc này tôi chỉ mong mình hoá thân thành con kiến bé xíu.

Tốt nhất biến thành người vô hình luôn càng tốt.

Chiếc xe từ từ di chuyển trong màn mưa.

Đèn xe sáng rực trong đêm mưa.

Rolls-Royce di chuyển trong đêm, như con thuyền cô độc đi một mình.

Tôi không biết Lục Tây Dã đưa mình đi đâu.

Tôi còn đang hoang mang, thì bất ngờ Lục Tây Dã gọi tên tôi.

“ Liên Vũ.”

“ Dạ.”

Tôi giật mình, ngước mắt lên nhìn Lục Tây Dã đang ngồi trước mặt.

Vạt áo của Lục Tây Dã hơi nhăn, cúc áo của anh cũng được mở ra ba cúc đầu.

Anh đang dựa lưng vào ghế ô tô, chân đang sải dài trước tấm thảm.

Giống như con sư tử đang kiểm soát lãnh địa của mình, mặc dù mắt anh đang nhắm lại nhưng khí chất lại khó mà xem thường.

Tôi sợ hãi quay đi chỗ khác.

Tim tôi đập liên tục.

Chiếc xe chở tôi đi đâu thế này ?

Lục Tây Dã định làm gì ?

Anh định g.i.ế.t tôi rồi ném ra biển hay là c.h.ô.n x.á.c tôi đi phi tang ?

Nếu không lẽ định bán tôi đi ?

Nhưng hình như tôi đâu có làm gì đắc tội với anh đâu ?

Anh nhấc chân đá nhẹ vào ống quần của tôi, bằng đôi giày da của mình.

Bàn tay anh đặt trên đầu gối.

“Lại đây.”

Tôi nghe như tiếng sấm vang bên tai.

Nhìn anh với đôi mắt mở to, bỗng một luồng gió lạnh thổi ngang qua gáy.

"Nghe không hiểu?"

Lục Tây Dã hơi nhướng mày.

"Tới đây ngồi.”

Anh lặp lại.

Anh nói rất chậm tiếng phổ thông chuẩn, tôi nghe rõ ràng từng câu nhất thời ngây người.

Mãi đến lúc anh mất kiên nhẫn: “Hửm?”

Xe bỗng nhiên rung chuyển.

Tôi có cảm giác như tim mình gần như bật ra khỏi ghế.

Tim như muốn rớt khỏi lòng ngực.

Thần kinh lập tức căng thẳng đến cực điểm.

Trước khi bộ não kịp phản ứng, cơ thể đã chọn cách tự bảo vệ mình.

Tôi gần như bò bằng tay và đầu gối vào lòng anh ấy.

Tôi thậm chí còn ngoan ngoãn ngồi trong lòng như yêu cầu của anh.

Khóe môi Lục Tây Dã hơi cong lên.

Anh đưa tôi khăn mềm: “Lau mặt đi.”.

Tôi ngoan ngoãn nhận lấy.

Điện thoại di động của anh đột nhiên reo lên.

Lục Tây Dã cầm lên, nhấn nghe máy, giọng mệt mỏi nói: "Ừm, Giai Thần."