Nại Đặc đúng là đang ngây ra, nhưng nguyên nhân là -- Ôn Dữu vừa bảo anh ta cho Nại Tuyết ăn cơm, mà thằng bé rõ ràng không cần điều đó.
Nhưng mệnh lệnh của vợ chủ, giống đực gần như không thể từ chối, giám hộ càng không thể từ chối yêu cầu của giống cái nhà mình, nên anh ta không biết phải làm sao.
Chưa kịp để Nại Đặc nghĩ thông suốt, trái phải trước mặt Ôn Dữu đều có đũa được đưa tới, một bên là thịt gà mềm ngọt, bên kia là tôm tươi mập mạp.
Ôn Dữu nhìn ánh mắt mong đợi của Nại Tuyết, rồi nhìn Tống Hạc Khanh đang mỉm cười nhẹ, cuối cùng cô rưng rưng trái một ngụm phải một ngụm, hưởng thụ cuộc sống phế vật được nuông chiều.
Cô phát hiện vừa rồi mình quá giả, được soái ca cho ăn, cô không thể giữ mình, thật sự không thể!
Tống Hạc Khanh và Nại Tuyết chiếm vị trí hai bên của Ôn Dữu, thượng tướng Nại Đặc cao lớn oai phong, lúc này đứng bên cạnh như một người ngoài cuộc.
Anh ta quả nhiên không được yêu thích như Tống Hạc Khanh, Ôn Dữu từ chối anh ta không chút do dự, còn đối với Tống Hạc Khanh thì thoải mái tiếp nhận, trái tim Nại Đặc ngay lập tức chìm xuống đáy.
Ngay cả Nại Tuyết cũng được yêu mến hơn anh ta.
Mãi đến khi bát đầy ắp đồ ăn, Ôn Dữu mới phồng má ngăn lại: “Đủ rồi, Khanh Khanh, Tiểu Tuyết, hai người cũng ăn đi, thượng tướng Nại Đặc, món ăn hôm nay không hợp khẩu vị à?”
Cô thấy Nại Đặc đứng như một pho tượng bên bàn, nghi ngờ anh ta không thích món ăn đã nấu chín, nên đứng dậy ra quầy lấy một phần thịt thăn bò sống.
Khẩu vị của thú nhân quả thực không phải đùa, phần thịt thăn bò này nặng cỡ năm cân, khi Ôn Dữu đẩy đĩa đến trước mặt Nại Đặc, nét mặt cứng rắn của anh ta hiện lên sự ngạc nhiên.
“Quý cô Ôn Dữu, đây là dành cho tôi sao?”
Ý của Ôn Dữu rất rõ ràng, chẳng qua Nại Đặc không dám tin, toàn thân như bị đánh trúng, đầu óc mơ màng.
Những quân nhân khác xung quanh nhìn với ánh mắt đầy ghen tị, thượng tướng Nại Đặc đúng là may mắn, có thể giành được sự yêu thương của giống cái từ tay quan chỉ huy.
Nghĩ đến cảnh giống cái ôm lấy Nại Tuyết cuộn tròn, Nại Đặc lắc mình biến hóa, lần đầu tiên dưới ánh nhìn của mọi người đã hóa ra hình thú.
Con sư tử đực uy mãnh vạm vỡ, nhảy xuống khỏi bàn ăn, không màng đến hình tượng, nằm kế bên chân Ôn Dữu, chiếc răng sắc nhọn xé một miếng thịt thăn bò, nhai kỹ nuốt chậm.
Sao lại có một con sư tử ăn uống đáng yêu như vậy! Các quân nhân đều quay mặt đi, không thể không phê phán lãnh đạo của họ giả vờ giả vịt.
Ôn Dữu lần đầu tiên tiếp xúc gần với một mãnh thú to lớn như vậy, trước đây khi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên ở sở thú, cô chỉ đứng từ xa ném thịt qua lưới sắt, vừa đến gần, sư tử đã dựng lông, lộ ra những chiếc răng bén nhọn.
Nhìn con sư tử vàng lấp lánh trước mắt không phải là một dã thú mất lý trí, mà là một vị tướng quân phong độ, Ôn Dữu không cảm thấy chút sợ hãi nào. Thay vào đó, cô vươn tay vuốt ve chiếc bờm mềm mại trên đầu anh ta.
Con sư tử này có vóc dáng vạm vỡ, cơ thể cân đối, bộ lông vàng óng mượt đặc biệt đẹp mắt, nếu đặt ở Trái Đất, chắc chắn sẽ vượt qua tất cả những con sư tử nổi tiếng trên mạng.
Hiện tại, nó ăn uống từng miếng nhỏ, trông giống như một con chó lớn vô hại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cọ vào lòng bàn tay của Ôn Dữu.>>>>Lưu ý: Bản dịch đầy đủ chỉ được đăng tải độc quyền tại truyện H.D, nếu có nơi khác đăng lại đều là bản dịch không đầy đủ
Có câu nói: “Nam nhân không được xoa đầu”, mặc dù Ôn Dữu không có sức chống cự với các soái ca, nhưng điều đó chỉ giới hạn trong việc thưởng thức, chưa đến mức xoa đầu.
Đối mặt với con sư tử hiền lành này thì khác, đây là con sư tử có tâm cơ quyến rũ, cô đương nhiên không khách khí!
Ôn Dữu vừa vuốt lông vừa ăn cơm, Nại Tuyết thức thời đưa cho cô một cốc trà nho nhài mát lạnh để giải ngấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cười lên như một miếng bánh ngọt mềm mại.