Ninh Chúc nhìn thấy Miêu Vân.
Cô chưa bao giờ thấy bộ dạng này của mẹ, mái tóc dài đẹp đẽ đã rối tung, sợi tóc bết dính hai bên gò má, khóc nhòe đi lớp trang điểm, đôi mắt sưng húp, gò má sưng lên, gân xanh nổi lên trên cái cổ thon dài, gào đến khản cả giọng: "Ninh Tuyển Nhân, ông tỉnh lại đi, ông không thể... không thể bỏ chúng tôi lại như thế này!"
Chiếc ga trải giường trắng toát che khuất cơ thể mập mạp của người đàn ông trung niên.
Ninh Tuyển Nhân kết hôn khi ba mươi tuổi, đến năm ba mươi lăm mới có Ninh Chúc.
Ninh Chúc năm nay mới tròn mười sáu tuổi, còn ông đã ngoài năm mươi.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi ngày nào cũng phải tiếp khách trên bàn xã giao nên đã dẫn đến việc tay chân không mập nhưng bụng lại rất lớn.
Ninh Chúc thích chọc bụng ông và nói: "Lão Ninh, gan nhiễm mỡ của cha nặng lắm rồi!”
Lần nào Ninh Tuyền Nhân cũng cười tủm tỉm, nói: “Không phải chuyện lớn, khi nào xong việc, cha sẽ cùng con chơi cầu lông."
Ninh Chúc được Ninh Tuyền Nhân dạy chơi cầu lông.
Đáng tiếc là ba, bốn năm qua, Ninh Tuyển Nhân không còn chơi cầu lông với cô nữa.
Ninh Chúc đến bên giường, thấy một khuôn mặt trắng bệch.
Cũng giống việc cô chưa từng thấy mẹ như vậy thì cô cũng chưa bao giờ thấy cha không còn sức sống giống như bây giờ.
Cha luôn cười, luôn tràn đầy sức sống.
Như thể dù trời có sụp xuống, ông cũng sẽ chắn ở phía trước, cười nói: "Tiểu Chúc đừng sợ, không sao đâu."
Ninh Chúc muốn nói gì đó, nhưng cô không thể nói ra.
Cô chạm vào ngón tay lạnh như băng của cha, từng đợt khi lạnh lẽo như nước đá tràn vào l*иg ngực rồi chuyển thành nước mắt, điên cuồng trào ra.
Sao lại như thế này?
Rõ ràng sáng nay còn khoẻ mạnh, sao đột nhiên… đột nhiên…
Một tiếng "ting" nhẹ nhàng vang lên.
Ninh Chúc lại một lần nữa cảm thấy trời đất rung chuyển. Khi mở mắt ra lần nữa, cô không còn ở trong phòng bệnh mà ở trong con ngõ nhỏ oi ả đó.
Mặt trời lúc hoàng hôn lại trở về chính giữa.
Cô đứng trong con ngõ nhỏ dẫn đến cửa hàng tiện lợi, cầm trên tay tấm thẻ đang phát ra ánh sáng trắng.
Cảm giác mát lạnh thấu xương từ tấm thẻ phát ra khiến cô không khỏi rùng mình.
Con mèo trắng chân ngắn lại xuất hiện.
Nó bay lơ lửng trên không, đôi cánh nhỏ phía sau ra sức chuyển động để nâng đỡ cơ thể tròn trĩnh.
Chỉ thấy con mèo trắng tiếp tục dùng giọng nói thâm trầm xa xăm: "Thế mà cô lại có thể kích hoạt [Dự đoán tương lai].”
Ninh Chúc đứng đơ người tại chỗ.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, lẩm bẩm: "Cha… Cha tôi…”
Cô không để ý là mèo trắng hay mèo đen nữa, vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ.
Thời gian hiển thị trên đồng hồ là hai giờ chiều.
Lúc cô đến bệnh viện vào khoảng năm giờ chiều... Nói cách khác...
Tay Ninh Chúc run rẩy mở danh bạ, tìm số điện thoại của lão Ninh rồi gọi.
Vừa đổ chuông, bên kia đã bắt máy.
Ninh Chúc gấp gáp nói: "Cha, cha đang ở đâu vậy?” Trái tim cô như nhảy lên cuống họng, sợ rằng sẽ nghe thấy giọng nói của chú Tôn, sợ rằng ông ấy sẽ nói với cô rằng cha cô đang nằm ở bệnh viện.
Ninh Tuyển Nhân ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy? Cha vừa mới xuống máy bay, đang định đi đến bãi đỗ xe..."
Ninh Chúc lập tức nói: "Đừng!"
Ninh Tuyển Nhân ngơ ngác: "Hả?"
Ninh Chúc nói: "Đừng ngồi xe!”
Cô không thể giải thích được những gì mình đã thấy, nhưng những chuyện như thế này, cô thà tin rằng có còn hơn là không tin.
Ninh Chúc nuốt nước bọt, nói: "Cha đợi con, nhất định đợi con, con sẽ lập tức đến sân bay. Cha đừng ra khỏi sân bay, đừng ra ngoài đường, không, ngay cả bãi đỗ xe cũng đừng đi!"
Ninh Tuyển Nhân vội vàng nói: "Đừng gấp, đừng gấp, cha sẽ chờ con, cha đảm bảo không đi đâu, chỉ đợi con ở sân bay."
Ninh Chúc lập tức bắt xe đến sân bay.
Con mèo trắng bay bên cạnh cô, lời tới bên miệng lại thôi.
Tác dụng của [Dự đoán tương lai] chỉ là dự đoán trước.
Tương lai không thể thay đổi, cô vội vàng đến sân bay cũng không có tác dụng.
Tuy nhiên...
Những gì [Dự đoán tương lai] không làm được, [Thay đổi nhân quả] lại làm được.
Bạch Trạch nhìn cô gái với vẻ thích thú.
Liệu cô có thể kích hoạt [Thay đổi nhân quả] không?