Bé Ngốc Không Muốn Đau Nữa

Chương 12: Không Cần Gì Nhiều, Hôn Một Cái Là Được

Bác Du trong đầu lặp đi lặp lại câu mười năm liên tục, mặt bà ngơ ngác rồi lại hoảng hốt ngẩng đầu lên, hai tay bà đan vào nhau hơi run run, ngay cả môi bà cũng run rẩy nhẹ, bà khó khăn mấp máy môi, giọng đè cực thấp nhưng ở đây ai cũng nghe được câu hỏi của bà.

" Cậu...Miên Miên hiện giờ chính xác...bao nhiêu tuổi?"

Y Vĩnh thấy trạng thái bà đang rất kích động, hắn không biết có nên nói không, nhưng với tất cả đôi mắt ở đây điều hiện lên hôm nay hắn không nói thì sẽ không bước ra khỏi đây được, hắn nhìn nhìn.

"Bác hứa với con, nghe xong không được kích động rồi ngất xỉu, nếu không quỷ la sát sẽ lấy mạng con."

"Được...được cậu nói đi bà già này chuẩn bị rồi." nói rồi bà còn hít một hơi.

"Miên Miên năm nay hai mươi ba tuổi."

Bác Du vừa nghe như sét đánh ngang tay, cơ thể muốn lung lay ngã xuống, may là Y Vĩnh đã có chuẩn bị nên nắm tay bà lại, hắn giờ tự trách trong lòng không thôi, sao có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ người lớn tuổi như vậy chứ, nếu tên kia mà biết hắn làm bác Du người mà hắn coi như là người mẹ thứ hai xém xỉu thì sẽ vứt hắn qua sa mạc chơi với bò cạp thật luôn đấy.

"Bác làm con sợ chết, bác có sao không để con kêu bác sỹ nha."

Bác Du giờ đã không còn nghe được Y Vĩnh đang nói gì nữa rồi, não bà bây giờ đang loạn hết cả lên, cậu chủ của bà, cậu chủ nghiêm khắc với bản thân, lạnh nhạt kiêu ngạo giữ thân như ngọc ba mươi tám năm thế mà là....Biếи ŧɦái, thích tiểu loli hài đồng, càng nghĩ bà càng đau lòng cho Miên Miên, hình tượng cậu chủ chính trực trong lòng từ đây đã vỡ nát, đã trâu già gặm cỏ non, mà còn là con trâu canh me một cái mầm cỏ mới nhú đợi nó lớn xanh mượt tươi tốt là tới gặm, bà phải canh chừng cậu chủ mới được, chưa cho người ta danh phận mà muốn chiếm tiện nghi người ta là cẩu đồ vật như vậy không được, bà sẽ canh chừng sát sao mới được, nếu như lúc này mà Y Vĩnh đọc được suy nghĩ bác Du thì hắn chỉ thấy Cố Tử Sâm thật là thảm, còn Cố Tử Sâm mà biết do cái miệng nhiều chuyện của thằng bạn mình bô bô mà làm hắn không dán dán bảo bối được thì sẽ đưa hắn qua biên giới canh giữ một đến hai năm rồi mới được về.

Bên này bác Du cuối cùng cũng bình tĩnh lại nói không cần bác sỹ, mà đang lôi kéo Y Vĩnh và một đám người tới bàn ăn bắt hắn kể lại hết mọi chuyện, còn bên đây Miên Miên mê mang được chú phục vụ đến thoải mái xém phát ra tiếng meo meo luôn rồi.

Cố Tử Sâm bế Miên Miên về phòng hắn đi thẳng về phía phòng vệ sinh, hắn một tay ẫm bế Miên miên dễ dàng như không có trọng lực, một tay thì lấy khăn nhúng nước ấm, tay hắn bóp lại vắt khô nước, hắn lau mặt nhẹ nhàng cho Miên Miên, đến đôi mắt hắn càng cẩn thận hơn, vì cậu hôm nay khóc quá nhiều mà đã sưng đỏ hết cả lên, nhìn tội vô cùng, mặt hắn vẫn lạnh lùng không có một chút biến hóa, nhưng trong lòng trong tim trong não chỉ có hắn biết là hắn đang muốn hôn lên đôi mắt và cái miệng cứ chu chu khi không cao hứng kia như thế nào đúng là không có tí phòng bị gì cả, hắn chỉ có thể canh giữ bên cậu để tránh cho mấy con chó con mèo dơ bẩn ngấp nghé bảo bối của hắn thôi vậy, em đó đúng là sinh ra đòi mạng tôi mà.

Trong lòng có nghĩ như thế nào thì hắn cũng không bỏ bê nhẹ nhàng phục vụ bảo bối kiều khí đang nằm trong lòng hắn này, hắn lau mặt cho cậu xong rồi mới lưu luyến đặt cậu xuống nền nhà, Miên Miên lúc này bị lau mặt cũng đã tỉnh hẳn, khi biết cậu bị bế rồi còn bị chú lau mặt cho thì sợ hãi thiếu chút nữa ngất xỉu, cậu...cậu thế mà ngủ đến ngu ngu bắt chú lấy đồ ăn cho mình, còn phiền chú bế vô nhà...còn thoải mái để chú lau mặt...Miên Miên gan quá nha, cậu rưng rưng nhìn chú đang chăm chú nhìn mình, giọng run run...

"Chú ơi...Miên Miên xin lỗi...Miên Miên không có cố ý đâu...nấc...Miên Miên ngủ mê sảng á..đó không phải miên Miên đâu...nấc."

Cố Tử Sâm lúc bỏ nhóc con xuống cảm nhận được cậu cương người thì hắn đã biết nhóc con hoàn hồn rồi, nhìn cậu thấp thỏm lo sợ mắt rưng rưng nói đó không phải mình đâu mà hắn chỉ muốn cười rồi ôm lấy gương mặt cậu hôn chốc chốc cho mấy cái, không biết sao lại đáng yêu như vậy nữa ăn đáng yêu lớn lên hay sao, Cố Tử Sâm mặt vẫn không có tí cảm xúc nói.

"Vừa nảy trên xe ai nói chăm sóc tôi, giờ thì tôi lại là người chăm sóc em, em nói đi như vậy tính sao."

Miên Miên nghe xong càng sợ, Miên Miên đúng là đã nói, Miên Miên thật hư, cậu cố gắng không khóc hít hít cái mũi đã đỏ bừng của mình tủi thân nói.

"Miên...Miên xin lỗi chú, chú muốn Miên Miên làm gì để xin lỗi Miên Miên cũng làm, hay...hay Miên Miên đi nấu ăn giặt đồ..hay...hay là Miên Miên lau mặt...mặt lại cho chú nha." nói rồi cậu nuốt nước miếng, thật sự thì cậu cũng không muốn vậy đâu nhưng ông nói có qua thì có lại, như vậy mới công bằng nhưng nhìn mặt chú bảo bảo vẫn sợ nha, chú thật hung dữ.

"Tôi có tay tôi tự làm được, không cần em lau mặt cho tôi, là em nói kêu em làm gì cũng được mà có đúng không, nên em phải bù đắp cho tôi đã bế em từ ngoài xe vào, em còn đòi ăn tôi cũng kêu người đi làm, còn lau mặt cho em, nên giờ em đền đáp không có quá đáng đúng không?" hắn nhướng mày nhìn bé thỏ đang từ từ vào miệng sói mà không biết còn nghiêm túc gật đầu đồng ý mà lòng ngứa ngáy không thôi.

"Đúng...đúng ạ."

"Nếu nói vậy là em đã đồng ý, tôi cũng không cần gì nhiều chỉ cần...em hôn tôi một cái là được."