Miên Miên thấy người đàn ông có gương mặt nghiêm túc kia gật đầu rồi ừ một tiếng, nước mắt cậu treo trên lông mi, nhưng cậu lại nở một nụ cười tươi rói, hai cái răng nanh cũng lộ ra ngoài, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền cũng hiện ra, ánh mắt Miên Miên lấp lánh nhìn chú, miệng cứ mấp mái mấy lời đáng yêu, Cố Tử Sâm thấy cậu non nớt ngây thơ còn cười ngọt như vậy xém nữa mất khống chế mà ôm cậu vào lòng, hắn phải bấm móng tay vào lòng bàn tay, đau đớn truyền lên não làm hắn dần bình tĩnh lại, bên tai hắn truyền tới lời hứa hẹn của bé con.
"Vậy Miên Miên sẽ nấu ăn cho chú, giặt đồ dọn dẹp cho nhà chú, còn sẽ may vá thêu thùa nữa nha, chú yên tâm Miên Miên sẽ nấu thật ngon cho chú...Miên Miên liếc về phía trước rồi nhanh chóng nhìn về người đối diện rồi nói tiếp....còn sẽ nấu cơm lành canh ngọt cho chú nha." Lúc nảy cậu nghe rồi, chú thư ký phía trước nói là chú một ngày phải ăn ba bữa cơm lành canh ngọt nha, vậy cậu sẽ nấu ăn thật tốt báo đáp chú đã không bán cậu còn nuôi cậu, cuối tuần còn dắt đi chơi, chú thật tốt, mình sẽ tốt lại với chú, nhưng...nhưng mà mình vẫn..vẫn là sợ chú nha.
(Sao tui tả xong tui đọc lại tui thấy tả một hồi bé Miên Miên của tui như sủng vật được chăm cho ăn rồi dắt đi dạo vậy nè trời:)
Cố Tử Sâm nghe vậy nhướng mày rồi nhìn lên Y Vĩnh đang hóng chuyện với một ánh mắt vô cùng nguy hiểm, Y Vĩnh cũng bắt gặp ánh mắt đó không hiểu sao tự nhiên hắn có năng lực cảm nhận của động vật, hắn biết tương lai hắn phải đối mặt với đau khổ rồi, tên này đang khoe mẽ và cảnh cáo hắn, khoe mẽ vì sau này hắn có vợ nấu ăn cho, cảnh cáo hắn về sau bớt cái mỏ lại, hứ làm như hắn thèm à, hắn không sợ đâu chỉ là hắn biết điều không xen vào vợ chồng son nhà người ta thôi, Y Vĩnh một tay chống cằm quay qua cửa kính nhìn ra đường không thèm nhìn phía sau nữa, nhưng để ý kĩ lỗ tai hắn vẫn đang dựng đứng lên để hóng chuyện tiếp.
"Vậy từ đây cuộc sống của tôi gửi gắm vào tay em vậy, em muốn ăn gì thì nấu, tôi cái gì cũng ăn được, nếu mệt cũng không cần nấu, có bác Du ở nhà của chúng ta bác ấy sẽ nấu cho chúng ta ăn." Nói giỡn hắn sao có thể để bé con đi nấu ăn dầu mỡ dính người, còn về giặt giũ có máy giặt làm gì, còn không thì vứt hắn không thiếu tiền mua vài bộ quần áo, quét dọn có người làm rồi, cần gì cậu đi làm, hắn chỉ muốn bé con chơi vui vẻ là được, rồi một thời gian quen thân hắn sẽ hỏi ý kiến bé con có muốn chữa bệnh không lúc đó bé con sẽ...chấp nhận sao? Ông Lâm đã nói nếu bé con không đồng ý thì không cần ép, cứ để cậu vui vẻ trong tâm trí trẻ con sống như vậy cả đời cũng được, nhớ lại có thể sẽ làm bé con đau khổ thôi, Cố Tử Sâm nhìn chăm chú vào Miên Miên lại rơi vào trầm tư.
Miên Miên nghe chú nói rất là nghiêm túc nhưng cậu cứ thấy nó cứ lạ lạ, mà không biết lạ chỗ nào, cậu chỉ vui vẻ nhìn chú đang nhìn mình rồi nở nụ cười, gật đầu một cách ngoan ngoan ngoãn ngoãn.
"Được à, vậy Miên Miên cũng gửi gắm Miên Miên cho chú ạ."
Cả người Cố Tử Sâm cương cứng, hắn biết bé con chỉ nói theo hắn thôi, nhưng nghe vào tai hắn lại thấy cực kì mãn nguyện, nhộn nhạo vui vẻ, bé con đang tín nhiệm hắn, vậy một ngày nào đó em ấy cũng thành của hắn phải không, hay vẫn sẽ rời đi hắn, hắn sẽ không bao giờ để kế hoạch có được bé con đã thành công rồi lại vụt mất lần nữa, hắn đã chờ quá lâu rồi, nếu lần nữa mất đi bé con hắn sẽ điện mất, giọng hắn khô khốc buộc miệng hỏi ra lời trong lòng.
"Vậy sao này...em có đi khỏi tôi không?" thấy thần sắc kinh ngạc của đối phương, hắn liền hối hận, lúc này hắn không nên gấp mới đúng, nhưng Miên Miên cũng đã nghe rồi trả lời hắn.
"Rời đi nha."
Nghe được câu trả lời tâm hắn bắt đầu lạnh, Y Vĩnh nghe vậy cũng lo cho ông bạn mình, nhưng không dám quay lại xen vào, chưa đợi Cố Tử Sâm tâm nát Miên Miên lại nói tiếp.
"Miên Miên cũng muốn lâu lâu về nhà của mình để thăm ông quản gia và bà vυ' của mình nha, còn có chị Hồng, anh Nguyên nha, vì trước đây Dực...Quan Dực không cho Miên Miên mang họ về nhà Quan Dực, Quan Dực nói không thích có người lạ trong nhà, cũng không cho Miên Miên thường xuyên đi thăm họ nên Miên Miên rất nhớ họ, chú đừng lo nha Miên Miên đi thăm họ xong sẽ về làm cơm cho chú nà."