Bé Ngốc Không Muốn Đau Nữa

Chương 4: Tôi Đưa Em Về Nhà

Miên Miên đột nhiên bị đối phương mắng một tràng giờ còn bị nói là không ngoan, khiến cậu bất giác mắt trợn tròn giống y như mèo con khi thấy gì đó kinh ngạc đến trợn to mắt, Miên....Miên Miên hình như mới bị nói là không ngoan, Miên Miên sao lại không ngoan, Miên Miên là ngoan nhất ai cũng nói Miên Miên đáng yêu ngoan ngoãn nghe lời nhất sao lại không ngoan được nha, cậu thấy đối phương vẫn đang nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng cậu không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, lấy hết sức bú sữa mẹ của bản thân ra ngụy biện.

"Cháu...cháu chào chú...cháu...cháu không có...không có không ngoan...Miên Miên được...được mọi người khen ngoan nhất..nghe lời nhất rồi ạ." Nói hết câu Miên Miên cả người đã đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, toàn thân thể như bị rút hết đi sinh cơ, cũng như giờ cậu cũng quên mất Duệ duệ là ai rồi, chỉ biết giờ cậu sợ muốn chết, không biết sẽ bị đối phương nói gì và làm gì cậu tiếp theo.

Cố Tử Sâm nghe xong chỉ hơi nhíu mày rồi hừ nhẹ một tiếng, hắn thấy đối phương cơ thể hơi run lên, tay đặt trên gối hắn hơi nắm lại rồi buông ra, không nhìn đối phương nữa mà chỉ nói một câu.

(giải thích chút, tên Miên Miên có ý nghĩa chín chắn, cẩn thận, là người tỉ mỉ suy nghĩ chu toàn giống như ba mẹ gửi gắm muốn con mình như vậy nên đặt cho Miên Miên như vậy. Còn Cố Tử Sâm là đứa con quý báu sau này sẽ giải thích tại sao chú có tên này.)

"Lên xe."

Miên Miên vẫn còn hơi hoảng bởi tiếng hừ của đối phương nên khi người ta kêu cậu lên xe cậu vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, không biết chú đang nói ai hết, Cố Tử Sâm thấy bé ngốc vẫn cứ đứng đơ ra nhìn hắn, thấy mặt cậu ngơ ngác hắn chỉ biết im lặng, haiss thôi vậy.

"Thư ký Lý lấy hành lý của em ấy để vào cốp xe đi."

"Rõ chủ tịch." Thư ký Lý nhanh chóng mở cửa xe đi xuống rất thân sĩ nhẹ nhàng mà lấy đi vali ra khỏi tay Miên Miên mà không hề đυ.ng vào một chút da thịt của cậu, mặc kệ Miên Miên có muốn giữ lại cũng không được vì thấy nụ cười hết sức thân thiện của thư ký Lý mà cậu hoảng sợ phải rụt tay về, định làm gì a, định...định bắt cóc bán cậu hả, cậu...cậu ốm lắm nhỏ xíu à bán không ai mua, mắt cậu lại lần nữa đỏ hoe như sắp khóc, môi run run mà cầu xin, nhìn qua nhỏ bé đáng thương vô cùng.

"Chú...chú ơi, đừng bán Miên Miên đi có được không, Miên Miên có chút xíu à không ai mua đâu...chú...chú tha cho Miên Miên đi....nấc...Miên Miên có thể nấu ăn giặt giũ lau nhà quét nhà cho chú...chú đừng bán Miên Miên....Miên Miên sợ."

Phụt.

bầu không khí đang căng thẳng bỗng một tiếng cười phá vỡ, Cố Tử Sâm và Miên Miên đều quay đầu nhìn thư ký Lý, tay hắn vẫn đang che miệng, nhưng đôi mắt cũng không giấu được ý cười của hắn, Cố Tử Sâm áp suất càng thấp.

"Cậu thấy mắc cười không, tôi có thể cho cậu qua châu phi chơi với bọ cạp, chắc chắn sẽ còn vui hơn."

Thư ký Lý là người có ý chí sinh tồn cao, nên trong phút chốc hắn đứng đắn như không có chuyện gì xảy ra, giọng nói cũng nghiêm túc.

"Chủ tịch tôi sẽ nghe theo ngài bất kể ngài nói gì tôi cũng nghe, nhưng nếu tôi đi rồi ai chăm sóc cho ngài, lòng tôi đau như cắt khi biết một ngài ba bữa của ngài không hề có cơm lành canh ngọt, do tấm lòng của tôi luôn đặt trên người ngài nên tôi đã bỏ công tìm kiếm những nơi ngon nhất đem tới cho ngài, còn người khác sao có thể quan tâm ngài như tôi, chỉ mới nghĩ tới là tôi đã thở không thông, nên tôi nghĩ tôi vẫn nên ở lại bên ngài ạ."

Cố Tử Sâm chỉ liếc Lý Y Vĩnh một cái rồi không nói gì nữa, hắn biết tính nết tên này ngả ngớn ưa trêu đùa nhưng làm việc nghiêm túc, nể tình lần này hắn có công tha cho hắn lần này vậy, Cố Tử Sâm lần nữa quay qua nhìn Miên Miên, con mèo nhỏ đang hóng chuyện đến say sưa, hắn lại cạn lời, chỉ có thể bước xuống xe xách con mèo nhỏ về nhà vậy.

Cửa xe được mở ra, Miên Miên hoảng loạn lùi về sau, nhìn người đàn ông cao hơn cậu không biết là bao nhiêu kia, lòng lại dâng lên hoảng sợ tột độ, cánh tay bị vest đen được cắt may tỉ mỉ bao bọc nhưng cơ bắp vẫn cuồn cuộn kia chỉ nhìn sơ thôi cũng thấy rõ, nếu cho cậu một đấm...không là một bạt tay có thể cậu sẽ chết mất thôi...nhìn...nhìn chú cao to như gấu vậy cậu lại sợ nữa rồi.

Người mà Miên Miên nói là cao to như gấu kia vừa bước xuống xe đã thu hút sự chú ý của mọi người vì ngoại hình ưu việt của mình, anh cao gần 1m9 bộ vest đen tôn lên khí chất trầm lặng lạnh lùng của anh, gương mặt như tượng tạc, ông trời đã ưu ái cho người đàn ông này đến nổi làm người khác ghen tị, mày rậm mắt to là một đôi mắt sắc bén như chim ưng, anh mặc kệ ánh mắt hay xì xào bàn tán từ xung quanh đi thẳng về phía Miên Miên chỉ nhìn chú mèo nhỏ đang run sợ co rúm lại kia thôi, tay hắn vừa nhắc lên đôi mắt ngập nước kia đã nhắm chặt lại, hắn không biết phải dỗ dành mèo nhỏ như thế nào, vì hắn chưa từng được mèo nhỏ chú ý, chỉ lo chạy đi khi thấy hắn, và hắn cũng chưa từng có được mèo nhỏ, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đối phương, hắn nhìn thấy sự hoảng sợ tột độ trong mắt cậu, giọng hắn nhẹ hơn, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu và nói một cách nghiêm túc, tiếng nói trầm trầm vang bên tai Miên Miên.

"Tôi không bán em, tôi đưa em về nhà."