Miên Miên đi chầm chậm về phòng, hai tay cậu vẫn đang bất an mà bấu chặt vạt áo của bản thân, đôi mắt vì bất an cả đau khổ của cậu đã đỏ hoe ngân ngấn nước mắt, nhưng đôi môi đang mím chặt lại kìm chế bản thân không được khóc, cậu đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, nói đúng hơn là ông cậu trước khi mất đã sớm nói với cậu, bảo cậu cho dù thế nào cũng không được quên.
Miên Miên đi vào căn phòng mà cậu đã ở năm năm qua, nhưng nó lại không có bất cứ thứ gì gọi là ở thời gian dài cả, cậu kéo từ tủ ra chiếc vali lúc cậu mới vào nơi này ở, lấy những bộ quần áo của cậu ra nó cũng chỉ sơ sơ chưa được mười bộ, nhưng trong số chúng chỉ có hai đến ba bộ là mới thôi, còn lại đều đã cũ, cái đầu nhỏ của Miên Miên rất ngốc, cậu như vậy là đã thỏa mãn rồi, nhưng nếu một người bình thường thì có lẽ họ đã nghĩ là vợ là phu nhân của một người thừa kế của gia tộc lớn mà chỉ có như thế là bất ổn như thế nào.
Miên Miên xoay người nhìn lên trên giường của bản thân, ở đó có một bé gấu màu nâu nhỏ nhưng nó tròn múp míp, tuy Miên Miên đã giữ gìn rất kĩ rồi nhưng theo thời gian trôi đi bao nhiêu năm tháng nó cũng đã hiện rõ nét cũ kĩ, cậu đi lại cầm nó lên ôm nó vào lòng, sự uất ức cậu kìm nén từ lúc mọi thứ xảy ra đến bây giờ cũng dần bùng nổ, đôi môi đỏ mọng của cậu trề ra rồi vỡ ào, giọng nói như trẻ con gặp chuyện uất ức kể lễ với người mình tin tưởng nhất nghe vào làm lòng người cũng đau đớn theo.
"Ông ơi, ông đã nói đúng....hức Miên Miên cũng nhớ....nhớ những lời ông nói từ lúc đó hức....nhưng khi nó xảy ra sau lại đau đến thế hả ông...ông kêu Miên Miên...nếu có một ngày...một ngày Duệ Duệ không cần....hức Miên Miên nữa thì hãy về nhà...đừng buồn...ông sẽ luôn bên cháu che chở cho cháu....nhưng mà ông ơi...Miên Miên vẫn rất buồn rất đau....Miên Miên đã rất yêu Duệ Duệ mà....oa oa...sau lại khó thế hả ông...Miên Miên đã chuẩn bị tinh thần rồi mà...Miên Miên đã chuẩn bị từ lúc ông nội Quan cũng bỏ cháu đi như ông...nhưng khi xảy ra Miên Miên vẫn không thể không đau không buồn được ông à....Miên Miên của ông thật ngốc thật vô dụng phải không ông...nhưng mà ông ơi...Miên Miên sẽ ngoan sẽ không khóc...chỉ lần này thôi...một lúc nữa thôi...rồi Miên Miên sẽ không khóc nữa...Miên Miên không muốn ông lo lắng....hay buồn phiền gì về Miên Miên cả ....oa oa."
Miên Miên ôm chặt chú gấu bông òa khóc như một đứa trẻ, giống như lời cậu nói đây là lần cuối cậu khóc, cậu cố phát tiết hết mọi thứ bên trong mình ra, nước mắt cậu cứ thế ào ào tuôn ra, cơ thể nhỏ nhắn cứ run lên từng cơn, nhỏ yếu đến đáng thương, nhưng mà Miên Miên đã không còn ai dỗ dành lau đi nước mắt hay che chở nữa rồi.
Qua nữa tiếng, tiếng bước chân trên cầu thang và tiếng bánh xe của vali đồng thời lộc cộc vang lên, Quan Duệ đang ngồi trên sofa ngước lên nhìn người từ trên bậc thang đang dần dần đi xuống, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn cậu như vậy, người cậu rất nhỏ rất ốm, tuy là nam sinh nhưng cậu cao chỉ có khoảng 1m65 người thì lại ốm yếu mảnh dẻ, nhưng rất cân đối với ngoại hình của cậu, da cậu trắng như ngọc, gương mặt chỉ lớn hơn nắm tay của hắn một chút, màu tóc đen óng nhìn còn hơi xoăn bồng bềnh nhìn qua vô cùng mềm mại, đôi mắt to tròn linh động như chỉ mèo con, lần đầu gặp hắn ấn tượng nhất là đôi mắt của nhóc ngốc này đi, màu tím huyền ảo như bầu trời đêm, mẹ của nhóc này là người Mỹ, bà ấy cũng có đôi mắt tím, nhưng hắn thấy không được đẹp như nhóc ngốc này, nhưng giờ đôi mắt hắn cho là đẹp nhất hình như đã khóc đến sưng lên hai khóe mắt bị chà sát đến đỏ ửng, hắn thất thần nhìn chằm chằm cậu, gương mặt hắn lộ ra nét khó chịu, nên Miên Miên liền nghĩ hắn khó chịu vì cậu ở đây quá lâu, nên lên tiếng giải thích tiện thể kéo luôn ý thức của Quân Duệ về.
"Bây giờ Miên Miên sẽ đi, cũng...cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Duệ....ngài nữa nên ngài không cần lo đâu."