Tịch Mục gãi gãi mái tóc bồng bềnh chuẩn kiểu trai hư, ngại ngùng nói: “Thực ra cũng không có gì phải giấu, cô ấy cùng lớp với chị, em còn muốn nhờ chị giúp một tay nữa.”
Thì ra tính toán nhỏ của cậu ở chỗ này.
Tịch Ngưng chống cằm, ống tay áo của bộ đồ ngủ rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng ngần mảnh mai, mắt nửa khép hờ, lơ đãng đáp: “Em còn cần chị giúp à?”
Dù rằng Tịch Mục này thành tích không ra gì, cũng chẳng có tài năng gì đặc biệt, đôi khi đầu óc còn đần đần, nhưng lại sở hữu một gương mặt rất hút hoa đào, điều này rất có lợi trong giai đoạn dậy thì đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lý thuyết mà nói, chuyện theo đuổi người khác lẽ ra là việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng nhìn dáng vẻ cậu bây giờ, rõ ràng đối phương không dễ hạ gục, vậy có thể có hai khả năng: Thứ nhất, đối phương xuất sắc hơn cậu rất nhiều; thứ hai, đối phương đã nhìn thấu nội tâm “soái ca rỗng tuếch” của cậu, và không có hứng thú với loại người như cậu.
Mặt của Tịch Mục đỏ ửng rõ rệt hơn: “Cô ấy... cô ấy rất xuất sắc, theo lời của Trần Cẩu, cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất trong lớp các chị.”
Tịch Ngưng cuối cùng không nhịn được mà đảo mắt.
“Khổng Niệm Khê... Chị có quen với cô ấy không?” Tịch Mục kéo vạt áo, khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ như một cô dâu nhỏ, dường như cái tên này thánh thiện đến mức chỉ cần nói ra thôi cũng phải tốn không ít sức lực.
Nhưng khi Tịch Ngưng nghe đến ba chữ này, cô lại không thoải mái mà nhíu mày.
Làm sao có thể quen được? Không chỉ không quen, cô ấy còn là người duy nhất trong lớp mà cô chưa từng giao tiếp.
Cũng không phải là Tịch Ngưng có ác cảm hay định kiến gì với Khổng Niệm Khê, có lẽ là do khí chất không hợp, Tịch Ngưng luôn cảm thấy cô và Khổng Niệm Khê không phải là người thuộc cùng một thế giới, thực tế cũng đúng là như vậy.
Khổng Niệm Khê...
Cô ấy quá nổi tiếng, dù Tịch Ngưng không thích quan tâm đến những tin đồn thêu dệt, cô vẫn thường xuyên nghe Đồ Tiểu Viên kể lại những chuyện không đầu không đuôi.
Chẳng hạn như—
Có tin đồn cô ấy mỗi tuần thay bạn trai một lần, yêu đương như thay áo vậy;
Nghe nói có một nam sinh trường khác không đứng đắn từng tìm đến cô, chờ ở cổng trường suốt một tuần cũng không nhận được lời hồi đáp;
Người ta còn nói có hai nam sinh vì cô mà thách đấu uống rượu ngoài trường, kết quả là uống đến mức thủng dạ dày...
Vân vân...
Cô ấy có lẽ là kiểu con gái rất được ưa chuộng trong mắt nam sinh, đẹp đến mức mang theo sự nguy hiểm, hoặc trong mắt một số người khác, là một tiểu thư xã hội, giao du phức tạp và rất giỏi trong việc thu hút người khác.
Tuy nhiên, tin đồn thật thật giả giả, nói mãi cũng có chút phóng đại.
Tịch Ngưng gần như chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với Khổng Niệm Khê, cũng không thích dán nhãn người khác qua tin đồn, nên ấn tượng của cô về Khổng Niệm Khê không có gì khen chê, nhiều lắm thì cô ấy cũng chỉ là một bạn học nổi tiếng bình thường.
Nhưng điều thực sự khiến Tịch Ngưng có ấn tượng sâu sắc về cô bạn cùng lớp này và đơn phương xác định rằng mình không cùng loại với cô ấy, là một chuyện khác.
Khoảng thời gian đó là một buổi chiều thứ sáu không lâu sau khi khai giảng, tại một con hẻm bên ngoài trường, cô tình cờ đi ngang qua sau giờ tan học.
Con hẻm hẹp tối tăm, mùi thuốc lá sặc sụa, hai nhóm nam sinh to cao đầy khí thế, bầu không khí căng thẳng tưởng chừng như có thể xảy ra một trận đánh hội đồng bất cứ lúc nào, và ở giữa đám nam sinh cầm thuốc lá với hình xăm và khuyên tai, Khổng Niệm Khê mặc bộ váy ngắn đồng phục sạch sẽ, đứng giữa một cách hoàn toàn lạc lõng.
“Bắt đầu đi.” Cô ấy cúi đầu nhìn điện thoại, hờ hững nói, giọng điệu nhẹ nhàng.
Hai nam sinh cao hơn cô ấy một cái đầu, vai rộng và khỏe mạnh, bước tới với vẻ mặt đầy chán ghét, đột ngột vứt bỏ điếu thuốc và viên gạch trên tay, rồi “bốp” một tiếng, họ ôm chầm lấy nhau thật chặt.
“Lần sau còn gây chuyện, sẽ phải đối mặt với nhau sát má mười phút đấy nhé~”
Tiếng cười nhẹ nhàng của Khổng Niệm Khê vang vọng trong con hẻm nhỏ.