Gả Cho Thú Nhân Sau Khi Đánh Bại Bầy Đàn

Chương 27: Liễm là giống cái của ta

Bên cạnh còn có một đống đá chọn thừa không quá bằng phẳng, rõ ràng là có người đã cẩn thận thu dọn.

Thấy vết thương trên chân cậu cuối cùng cũng ngừng chảy máu, con báo trắng cũng rời khỏi người cậu, khẽ rung mình, lập tức biến từ dã thú trở lại thành bán thú nhân.

"Chân em không được cử động, nó quá nghiêm trọng rồi."

Giọng thú nhân rất trầm ấm, thân hình cao lớn ngồi xổm bên giường, hắn nắm lấy chân bị thương của cậu, lông mày nhíu chặt, biểu cảm như một con chó bảo vệ chủ nhân. Chỉ là trải qua một ngày chiến đấu, toàn thân hắn bẩn thỉu, khó nhìn rõ mặt mũi.

Kha Liễm gạt bỏ ý nghĩ kỳ quặc, rút chân về: "Tôi biết."

Nói xong cậu đánh giá thú nhân trước mặt: "Anh là Áo Cách?"

Áo Cách chính là thú nhân bị nguyền rủa mà bộ lạc đẩy ra ngoài để đổi lấy thức ăn và muối trong nguyên tác.

Áo Cách gật đầu, nhìn người đẹp trước mắt, từ nay về sau chính là giống cái của hắn. Tuy hơi gầy một chút nhưng cậu là thú nhân rất mạnh mẽ, Áo Cách tin tưởng tương lai có thể nuôi Kha Liễm béo tốt.

Thực ra Kha Liễm rất muốn nói thẳng cho thú nhân này biết, cậu không phải cái gọi là giống cái trong miệng họ, cũng sẽ không ở bên hắn.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm hơi hớn hở của đối phương, cùng những vết thương loang lổ trên người vì cứu cậu, lời nói đến bên miệng lại biến thành: "Cảm ơn anh đã cứu tôi"

"Em là giống cái của ta, ta nên bảo vệ em"

Cái gì giống cái không giống cái, Kha Liễm thấy bất lực, cậu chưa bao giờ coi mình là một giống cái cả.

Trong hang im lặng, hai người đối diện không nói gì, một tiếng "sột soạt" vang lên.

Kha Liễm ngượng ngùng xoa xoa bụng, cậu chỉ ăn một bữa vào buổi sáng, giờ trời đã tối, khi không còn bị đe dọa tính mạng, cảm giác đói khát lập tức dâng lên.

Áo Cách đứng dậy, nuôi no giống cái của mình là trách nhiệm của mỗi thú nhân đực!

"Để ta đi lấy chút đồ ăn cho em"

Áo Cách đứng dậy, gỡ xuống một miếng thịt động vật không rõ tên từ vách đá bên cạnh. Kha Liễm thấy đối phương múc chút nước từ lu đất, sơ sài rửa qua rồi đưa đến bên miệng cậu.

Kha Liễm có thể thấy rõ trên mặt nước trong lu đất nổi một lớp cặn bùn, và trên miếng thịt đưa đến bên môi vẫn còn lông chưa cạo sạch!

Cảm giác thèm ăn lập tức giảm xuống, cậu nhớ canh nấm của mình quá! Chỉ là hiện giờ cậu đâu có điều kiện kén chọn, Kha Liễm đành chịu đựng đưa tay nhận lấy miếng thịt, bỏ vào miệng cắn một miếng thật mạnh.