Em Trai Của Nam Chính Không Bình Thường

Chương 21: Sao nàng lại bảo vệ hắn

Mộc Hề Chi dừng lại một chút rồi nói: “ Chúc Linh Châu mà con tưởng tượng có đôi chút khác biệt so với thực tế.”

Mộc Thiên Triệt chờ đợi Mộc Hề Chi nói tiếp.

Nàng tiếp tục: “Tính tình của hắn dường như không được tốt, hay thay đổi bất thường, luôn không tin tưởng con, đôi khi còn châm chọc con nữa. Đừng tưởng hắn nói chuyện nhẹ nhàng mà con không nghe ra, chỉ là con không thèm chấp nhặt thôi.”

“Vẫn là Chúc Linh Châu trong lời đồn khiến con cảm thấy thích hơn.” Mộc Hề Chi bổ sung thêm một câu.

Chúc Huyền Tri nghĩ, vừa rồi hắn nên gϊếŧ nàng ngay từ đầu để giải quyết hết mọi chuyện. Điều này thật mâu thuẫn, hắn rõ ràng đang dùng danh nghĩa của Chúc Linh Châu, nhưng lại không thích người khác gọi hắn là Chúc Linh Châu hoặc so sánh hắn với kẻ đó.

Nàng nói nửa thật nửa giả: “Lúc đầu gặp hắn ngoài đời thực, con không thích, bởi vì hắn khác xa với tưởng tượng của con, nhưng ai bảo hắn là người đã viết ra những bài thơ mà con yêu thích chứ, con vẫn thích hắn.”

Nhưng ai bảo hắn là người có mối liên hệ sâu sắc với tính mạng của nàng, là nam chủ Chúc Linh Châu, nên Mộc Hề Chi nhẫn nhịn.

Mộc Thiên Triệt hiểu ra: “Nói cách khác, nếu người mà con gặp hôm nay không phải là Chúc Linh Châu đã viết ra những bài thơ con yêu thích, con sẽ không bao giờ thích một người có tính cách như vậy?”

Chúc Huyền Tri nhướng mắt lên.

Mộc Hề Chi đáp: “Vâng...”

Người hiểu con gái nhất chính là phụ thân, Mộc Thiên Triệt tạm thời không nói gì thêm, trực giác mách bảo ông rằng nàng còn điều gì đó muốn nói tiếp.

“Ừm... chỉ cần hắn là Chúc Linh Châu, con đều có thể chấp nhận, người đừng hỏi thêm nữa.” Mộc Hề Chi không trả lời trực diện, cố gắng không bộc lộ một chút bất mãn nào, đồng thời khéo léo bày tỏ sự ngượng ngùng của một thiếu nữ trong khoảnh khắc này.

Không ai nhìn thấy, nàng lén lút xoa xoa cánh tay, vì những lời này với nàng quả thực là quá mức sến sẩm, làm nàng nổi da gà khắp người.

Mộc Hề Chi vô tình liếc nhìn về phía Chúc Huyền Tri, bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn về phía mình.

Ánh mắt giao nhau, Mộc Hề Chi vội vàng tránh đi, ai bảo vừa rồi nàng đã nói với Mộc Thiên Triệt quá nhiều lời tựa như lời thổ lộ với "Chúc Linh Châu". Mặc dù chàng không nghe thấy, nhưng vẫn có chút ngại.

Mộc Thiên Triệt thấy biểu cảm và giọng điệu của Mộc Hề Chi đều không giống như giả vờ, ông đã hiểu rõ tâm ý của nàng: “Được rồi, ta đã biết.”

Chúc Huyền Tri quay mặt đi, không nhìn về phía họ.

Không ngờ khi giả mạo Chúc Linh Châu, hắn lại tình cờ gặp được người đã ngưỡng mộ y suốt nhiều năm, người có thể vì y mà không tiếc mạng sống của mình.

Nghe lén hết tâm ý của Mộc Hề Chi dành cho Chúc Linh Châu, Chúc Huyền Tri có chút khinh thường, nhưng lại không kiềm chế được sự tò mò về cảm giác được người khác yêu thương.

Tuy nhiên, sự tò mò thì vẫn chỉ là tò mò, còn việc Chúc Huyền Tri có cần điều đó hay không lại là hai chuyện khác nhau.

Bách Tu trưởng lão đứng bên cạnh khá lâu không kiềm được mà lên tiếng hỏi: “Gia chủ, sao người và Mộc nha đầu lại dùng mật âm nói chuyện? Có chuyện gì không thể để chúng ta nghe thấy sao?”

Mộc Thiên Triệt và Mộc Hề Chi đã dùng mật âm truyền âm khá lâu, mặc dù họ không nghe được, nhưng vẫn có thể cảm nhận được điều đó. Bách Tu trưởng lão so với những trưởng lão khác thì có phần nhiều chuyện hơn, ông ấy muốn nghe.

“Có chuyện cần phải nói với các ngươi, Hóa Yêu Trì đã xảy ra chuyện rồi.” Mộc Thiên Triệt chuyển chủ đề.

“Hóa Yêu Trì xảy ra chuyện rồi!?”

Bách Tu trưởng lão kinh ngạc.

Chấp Tinh trưởng lão cũng sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bầy Qủy Điểu tấn công Cầm Xuyên và Bích Tà Họa Đẩu hôm nay đến đây là để phân tán sự chú ý của chúng ta, mục tiêu thực sự là Hóa Yêu Trì?”

Nghe Mộc Thiên Triệt nhắc đến việc Hóa Yêu Trì xảy ra chuyện, Mộc Hề Chi lặng lẽ liếc nhìn Chúc Huyền Tri một cái, nhưng hắn ngay lập tức cảm nhận được và nhìn lại nàng.

Lại một lần nữa bị phát hiện lén nhìn, Mộc Hề Chi chỉ gãi gãi mũi, nàng không giải thích.

Mộc Thiên Triệt nghiêm trọng nói: “Một yêu đã chết, một yêu đã trốn thoát.” Yêu chết là hồ yêu bị nhốt trong l*иg huyền thiết gần cửa vào Hóa Yêu Trì, còn yêu trốn thoát là La Sát Điểu ở tầng dưới.

Hồ yêu bị bóp chết bằng tay không, xung quanh không thể lưu lại linh lực hoặc yêu lực của hung thủ.

Nếu không phải vậy, có lẽ ông có thể dựa vào manh mối này để tìm ra hung thủ gϊếŧ hồ yêu, từ đó suy đoán ai đã thả La Sát Điểu, và mục đích là gì. Nhưng xét từ tình hình hiện tại, khả năng lớn là yêu tộc đã làm việc này.

Dù sao thì Bích Tà Họa Đấu đã đặc biệt đến đây để cầm chân bốn vị trưởng lão, đồng thời dẫn theo Qủy Điểu đến quấy rối Cầm Xuyên, nếu không phải yêu tộc làm thì không thể giải thích được.

Mọi thứ dường như đều hợp lý như vậy.

Chỉ là trong lòng ông vẫn còn một câu hỏi, yêu tộc muốn thả La Sát Điểu có tu vi cao cường thì có thể hiểu được, bởi vì nàng ta có thể giúp yêu tộc làm việc. Nhưng tại sao yêu tộc lại muốn gϊếŧ hồ yêu đó?

Mộc Hề Chi cũng suy nghĩ hàng ngàn điều trong đầu.

Nàng nhìn Chúc Huyền Tri với ánh mắt có phần thay đổi, liệu người gϊếŧ yêu và thả yêu trốn thoát có phải là hắn không?

Trước đây không lâu, Mộc Hề Chi biết rằng hắn đã vào Hóa Yêu Trì, lúc đó nàng nghĩ rằng cứ theo hắn rời đi trước, sau đó sẽ lén đi thăm dò Hóa Yêu Trì để xem bên trong có xảy ra chuyện gì không.

Không ngờ lại thành ra như thế này.

Thật là to gan lớn mật, dám tự tiện gϊếŧ yêu trong Hóa Yêu Trì ở Cầm Xuyên, lại còn thả một La Sát Điểu có thể mê hoặc lòng người, rất khó bắt lại.

Nếu thực sự là hắn đã làm, vậy lý do hắn làm những việc này là gì?

Mộc Hề Chi suy nghĩ, ánh mắt lướt qua một cách vô ý, không ngờ lại một lần nữa chạm phải ánh mắt của Chúc Huyền Tri. Hắn dường như biết nàng đang nghĩ về chuyện Hóa Yêu Trì, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Hơn nữa Chúc Huyền Tri tin rằng nàng thực sự không có ý định nói ra chuyện hắn đã vào Hóa Yêu Trì.

Tất nhiên, Chúc Huyền Tri cũng biết rõ nàng vì yêu thích Chúc Linh Châu, và nhầm tưởng hắn là Chúc Linh Châu nên mới che giấu cho hắn.

Tuy nhiên, mặc dù hồ yêu là do Chúc Huyền Tri gϊếŧ, nhưng hắn không phải là người thả La Sát Điểu.

Ngay lập tức, bên tai Chúc Huyền Tri vang lên giọng nói của Mộc Hề Chi, như thể gần ngay trước mắt: “Chuyện Hóa Yêu Trì là ngươi làm?”

Nàng đã dùng mật âm truyền âm với hắn.

Mật âm truyền âm thường chỉ được dùng với những người thân cận hoặc quen thuộc, nhưng Mộc Hề Chi trong một khoảnh khắc không nghĩ nhiều, muốn dùng thì cứ dùng, tận dụng triệt để.

Nàng chờ một lúc không thấy hắn trả lời, nghĩ rằng hắn không nghe thấy: “Ngươi nghe thấy không?”

Giọng nói truyền qua mật âm truyền âm làm cho tai Chúc Huyền Tri hơi ngứa, cảm giác như có gì đó mơ hồ. Hắn muốn cắt đứt mật âm truyền âm, nhưng cuối cùng lại không làm, có lẽ là muốn nghe xem nàng còn nói gì nữa.

Hắn đột nhiên mỉm cười, còn nụ cười có thật lòng hay không thì chưa rõ: “Là ta thì sao, không phải ta thì sao. Nếu ta nói là ta, ngươi sẽ tố giác ta với gia chủ Cầm Xuyên và các trưởng lão ư?”

Mộc Hề Chi trầm ngâm, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ ta sẽ làm thế sao?”

Nếu muốn tố giác nàng đã tố giác từ lâu rồi.

Chúc Huyền Tri lời nói ẩn chứa gai đâm: “Ta làm sao biết được, ta đâu phải ngươi, ngươi sẽ làm gì chẳng lẽ lại chịu sự khống chế của ta.”

Thực tế, hắn biết nàng sẽ không làm thế, bởi vì nàng yêu thích Chúc Linh Châu, sợ Chúc Linh Châu gặp chuyện, giống như phụ thân của hắn là gia chủ Vân Trung bất kể thế nào cũng sẽ thiên vị và bảo vệ Chúc Linh Châu một cách vô điều kiện.

Mộc Hề Chi nghe vậy hừ một tiếng.

Nàng lên tiếng trách móc: “Chúc Linh Châu, hôm nay ngươi có phải đang tâm trạng không tốt không, sao nói chuyện cứ đâm chọc ta mãi thế? Chẳng lẽ ta đã đắc tội gì với ngươi? Ngươi dùng lửa đốt cháy mông ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu.”

“Ta đâu có cố ý dùng lửa đốt... chỗ đó của ngươi.” Chúc Huyền Tri lúc đó nếu có thể điều khiển lửa, e rằng hắn đã trực tiếp dùng lửa đốt chết nàng rồi.

Hắn dừng lại một lúc, lạnh lùng nói: “Sau này đừng gọi ta là Chúc Linh Châu nữa.”

Mộc Hề Chi giận dữ: “Tại sao? Bây giờ ngay cả gọi tên ngươi ta cũng không xứng sao? Ta vẫn cứ gọi, Chúc Linh Châu, Chúc Linh Châu, Chúc Linh Châu, tức chết ngươi.”

“Ngươi!”

Chúc Huyền Tri nghi ngờ liệu nàng có hai mặt không, cái mặt rụt rè e lệ chỉ dành cho Chúc Linh Châu thật sự. Do hắn khác xa với tưởng tượng của nàng về Chúc Linh Châu nên mới có đãi ngộ như vậy?

Biết đối phương sẽ không động thủ trước mặt Mộc Thiên Triệt, Mộc Hề Chi bạo gan, đem hết uất ức tích tụ bấy lâu mà bộc phát: “Ngươi cái gì mà ngươi, ta nói sai sao?”

Nàng như trẻ con gọi hắn thêm mấy tiếng: “Chúc Linh Châu, Chúc Linh Châu, Chúc Linh Châu.”

May mà nàng không phải là muốn công lược “Chúc Linh Châu”, mà chỉ cần bảo vệ hắn đến cuối cùng không chết, bằng không Mộc Hề Chi có lẽ không bao giờ hoàn thành nhiệm vụ, tính tình hắn cổ quái, ai có thể công lược được hắn chứ?

Chúc Huyền Tri nghe thấy Mộc Hề Chi cố ý gọi tên “Chúc Linh Châu” nhiều lần như vậy, trên mặt hắn hiện lên nét tàn nhẫn u ám.

Ngũ quan hắn âm nhu, khi lộ ra vẻ mặt này lại vô cớ trông thật tàn nhẫn bệnh hoạn.

Mộc Hề Chi lặng lẽ trốn sau lưng Mộc Thiên Triệt. Không thể nào, chỉ gọi mỗi cái tên của hắn thôi mà, sao lại muốn gϊếŧ nàng rồi.

Mộc Thiên Triệt vẫn đang cùng các trưởng lão bàn bạc về việc xử lý La Sát Điểu chạy thoát khỏi Hóa Yêu Trì của Cầm Xuyên, không tránh mặt họ nhưng cũng không quá chú ý đến hai tiểu bối này đang làm gì.

Vì vậy Mộc Thiên Triệt và các trưởng lão đều không phát hiện ra họ đang dùng mật âm truyền âm nói chuyện.

Nàng vốn đứng bên cạnh Mộc Thiên Triệt, động tác trốn sau lưng ông không lớn, cho nên cũng không kinh động đến Mộc Thiên Triệt đang bận tâm về hành tung của La Sát Điểu.

Chúc Huyền Tri có chừng mực, cũng không dám tự lượng sức mình làm hại Mộc Hề Chi dưới mí mắt của gia chủ Cầm Xuyên Mộc Thiên Triệt. Hắn nói: “Hồ yêu là ta gϊếŧ, La Sát Điểu không phải do ta thả.”

Nàng hồi lâu không nói gì.

“Ngươi không tin ta?” Hắn hỏi.

Mộc Hề Chi không phải không tin, nàng vừa rồi đang nghĩ nếu không phải hắn thả La Sát Điểu thì hẳn là yêu tộc, nghĩ đến xuất thần, lúc này mới nhớ trả lời hắn: “Ta liền bất đắc dĩ tin ngươi vậy.”

Chúc Huyền Tri: “Đã khó khăn như vậy, vậy thì ngươi đừng tin nữa.”

Mộc Hề Chi không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Mộc Thiên Triệt dặn dò xong việc La Sát Điểu với các trưởng lão, quay đầu nói với Mộc Hề Chi: “Oản Oản, con về thu xếp đồ đạc đi, hôm nay theo Chúc công tử đến Phù Phong tìm băng thạch.”

“Chỉ có mình con thôi ạ?” Mộc Hề Chi sớm đã đoán ra ông sẽ phái mình đi Phù Phong, nhưng chỉ một mình nàng đi theo sao? Có chút nguy hiểm...

Ai biết Chúc Huyền Tri có ân báo oán, giữa đường cố ý trả thù nàng hay không.

Dẫu bây giờ một nửa linh lực của Chúc Huyền Tri bị Mộc Thiên Triệt cùng với Tụ Dương Chi Hỏa phong ấn trong cơ thể, nhưng Mộc Hề Chi vẫn muốn cẩn thận là trên hết.

“Không phải, ta sẽ phái thêm vài đệ tử khác đi cùng con.” Mộc Thiên Triệt trả lời xong nàng, nhìn về phía Chúc Huyền Tri, “Chúc công tỷ bảo trọng thân thể, khi về Vân Trung xin chuyển lời hỏi thăm tới phụ thân của ngươi.”

Đó là lời khách sáo.

Cầm Xuyên và Vân Trung có một hôn ước đã định mười mấy năm trước nhưng chưa thực hiện, nhưng cũng không có nghĩa là họ luôn qua lại thân thiết, hỏi thăm cũng chỉ là lễ nghi cơ bản giữa các gia chủ mà thôi.

Chúc Huyền Tri hơi ngừng lại: “Được.”

Chỉ cần có ai nhắc đến phụ thân của mình là gia chủ Vân Trung, biểu cảm của Chúc Huyền Tri sẽ không tự nhiên, luôn nhớ đến sự thiên vị của ông ta, ánh mắt hắn không khỏi hiện lên hận thù và ác độc không thể xóa nhòa.

Nhưng Chúc Huyền Tri xưa nay giỏi che giấu, lông mi dài khẽ rủ xuống, người khác sẽ chú ý đến nốt ruồi lệ đỏ thắm nơi khóe mắt của hắn.

*

Chuyện Qủy Điểu tấn công Cầm Xuyên cũng đã tạm lắng xuống, đại ca Mộc Tắc Thanh của Mộc Hề Chi bình tĩnh trước nguy nan, lập công không ít. Sau khi dẫn đệ tử xử lý xong Qủy Điểu, hắn lại được Mộc Thiên Triệt giao trọng trách nặng.

— Hộ tống đại công tử Vân Trung “Chúc Linh Châu” đến Phù Phong tìm băng thạch.

Cùng đi với Mộc Hề Chi liên tục gấp rút trong ba ngày, trên mặt nàng hiện lên vẻ không muốn sống. Trên đường đến Phù Phong, họ chưa từng dừng lại để ăn một bữa tử tế, toàn ăn lương khô cứng ngắc khó nuốt.

Trải qua ba ngày, cuối cùng hôm nay họ cũng đến địa phận Phù Phong trước khi trời tối, Mộc Hề Chi lập tức trở nên tươi tỉnh, muốn tìm một nơi nào đó lấp đầy bụng rồi mới đi tìm cái băng thạch gì đó.

Không phải nàng không biết phân nặng nhẹ, mà là ăn uống no nê rồi mới có sức đi tìm.

Linh lực của tất cả tu sĩ đều liên quan mật thiết đến tình trạng cơ thể, thân thể không tốt, linh lực cũng thường không dồi dào, lỡ như gặp nguy hiểm sẽ khó khăn.

Giờ họ đã đến một trấn nhỏ ở địa phận Phù Phong, vừa bước vào đã có thể thấy dọc đường các quầy hàng lớn nhỏ bày bán, hai bên lầu gác san sát, tửu quán, trà lâu, thư trai có đủ cả.

Quán ăn mở ngay trên con phố đầu tiên khi vào trấn, mùi thơm đồ ăn tỏa ra khắp nơi.

Mộc Hề Chi ngửi thấy tâm trạng tốt hơn không ít, không quên gọi tên mà Chúc Huyền Tri không thích nghe: “Chúc Linh Châu, ngươi muốn ăn gì?”

Chúc Huyền Tri biết nàng cố ý: “Gì cũng không muốn ăn.”

“Thế sao được.” Mộc Hề Chi nhớ đến sức khỏe của hắn không tốt, liền ngừng việc trêu tức hắn, giọng điệu dịu lại chút, “Được rồi, không cãi nhau với ngươi nữa, ngươi muốn ăn gì, ta mời ngươi.”

“Ai cãi nhau với ngươi?” Chúc Huyền Tri đã tự nhủ không quan tâm đến Mộc Hề Chi, nhưng nghe thấy giọng điệu chọc tức của nàng lại không nhịn được.

Mấy người khác đứng xem không nói gì.

Ban đầu thấy họ đấu khẩu, Mộc Tắc Thanh và vài người khác còn khuyên can, sau cũng quen rồi, vì trong ba ngày ngắn ngủi họ cãi nhau không dưới mấy chục lần, toàn vì chuyện vặt vãnh mà cãi.

Cũng không biết quan hệ của họ sao lại thành ra như vậy, lúc mới gặp ở thành Hàn Sương rõ ràng còn khá hòa thuận, Mộc Tắc Thanh tuy thắc mắc nhưng cũng không hỏi muội muội mình.

Là hắn không hiểu thế hệ trẻ rồi.

Mộc Hề Chi xoa vai mình không hiểu sao bỗng nặng trĩu, lại cãi nhau với Chúc Huyền Tri: “Chính là ngươi đấy, suốt ngày cãi nhau với ta, nếu ngươi không cãi, ta làm sao mà cãi với ngươi.”

Hắn không thể nhịn nổi nữa: “Ngươi câm miệng.”

Mộc Hề Chi: “Không câm.”

Mộc Tắc Thanh lặng lẽ đóng lại thính giác của mình, bọn họ thế này là không có điểm dừng rồi, nghe nói đại công tử Vân Trung Chúc Linh Châu tính tình ôn hòa, mấy ngày nay xem ra đều là giả, những lời đồn đại trên thế gian không thể tin được.

Cuối cùng Mộc Hề Chi vẫn mua một đống đồ ăn, trên đường tìm khách điếm, nàng thấy quầy bán gương, cảm thấy gương ở đây vô cùng tinh xảo, liền đem đồ ăn ném cho các sư huynh sư tỷ đi cùng.

Chúc Huyền Tri cũng bị nàng nhét hai xiên hồ lô ngọt lịm, nhất thời không kịp phản ứng.

Mộc Hề Chi đi trước chọn một chiếc gương hoa văn hình lôi vân, chủ quán ngồi trên ghế nằm thấy có khách, lập tức đứng dậy: “Cô nương nhìn trúng chiếc gương này sao?”

Mộc Hề Chi mỉm cười đáp “Ừ” một tiếng, cầm chiếc gương hoa văn lôi vân lên soi, nụ cười bỗng chốc đông cứng trên môi.

Trong gương không chỉ có mỗi nàng.

Chẳng trách từ khi vào trấn không lâu sau, vai nàng bỗng trở nên nặng nề, mệt mỏi, hóa ra là có thứ tà ác đè lên người nàng... Mộc Hề Chi không mở thiên nhãn, chỉ có thể nhìn thấy qua gương.

Nàng chạm phải ánh mắt của thứ đó.

Vật này mặc một chiếc váy dài màu trắng, phần lớn đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, dung mạo khó phân biệt nam nữ, tựa người nhưng chẳng phải người, da thịt lộ ra ngoài trắng bệch có vết nứt, giữa đó chảy ra một ít chất lỏng màu xanh lam.

Đôi tay gầy chỉ còn một lớp xương trắng đang bám lấy vai Mộc Hề Chi, mắt đỏ lòm, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt dính đầy máu, đang muốn cắn vào chiếc cổ mảnh mai trắng ngần của nàng.

Khóe miệng Mộc Hề Chi giật mạnh.