Em Trai Của Nam Chính Không Bình Thường

Chương 3: Mặc tướng quân

Trong lúc đợi mì thịt, Mộc Hề Chi có thể nghe thấy tiếng bàn tán không ngừng. Những thực khách nơi phố phường chẳng cần phải giữ im lặng khi ăn uống. Điều nàng cần làm là chọn lọc những tin tức có thể hữu ích.

Chúc Huyền Tri ngồi đối diện với Mộc Hề Chi, bộ dáng im lặng cuối cùng cũng có chút hòa nhã hơn.

Quán ăn khói bếp lượn lờ, hương thơm lan tỏa, người qua kẻ lại tấp nập, bên cạnh là một con ngõ bán hàng hóa khác, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng trả giá, nghe có phần nguyên sơ và giản dị.

Trên phố, bọn trẻ đuổi bắt nhau, phụ nhân tay trái xách giỏ rau, giọng vang lên mắng chúng không hiểu chuyện. Mà trong tửu lầu thì chén rượu giao nhau, ca múa tưng bừng, tiếng nhạc du dương thỉnh thoảng vọng ra phố phường.

Một thành trấn rất bình thường.

Ít nhất là hiện tại không thể nhìn ra có gì không ổn, cả tòa thành bị thiêu cháy là do con người hay thiên tai? Món mì thịt mà Mộc Hề Chi gọi đã được dọn lên bàn, chủ quán niềm nở nói: "Hai vị khách quan cứ từ từ dùng."

Chủ quán vô tình hay hữu ý liếc nhìn Chúc Huyền Tri. Người này có gương mặt thanh niên, môi đỏ răng trắng, dù có vài vết thương trên da cũng không che được vẻ tuấn tú, nhưng lại có mái tóc trắng dài đến eo, trông giống như yêu tinh.

Ngoài chủ quán ra, những người đi qua bên cạnh họ cũng liên tục nhìn.

Chúc Huyền Tri gõ nhè nhẹ lên bàn, như thể không nhìn thấy những ánh mắt lạ thường đó, chỉ có đầu ngón tay khẽ động, những người nhìn hắn ngay lập tức quay đi, mắt họ đột nhiên đau nhói.

Mộc Hề Chi chăm chú nhặt bỏ hành trong tô mì thịt, quên mất rằng mình đã không dặn chủ quán đừng bỏ hành.

Trước quán có một bàn thực khách nói chuyện liên miên, lúc trước còn dám thảo luận về quốc sự, ngay sau đó lại bàn về phong hoa tuyết nguyệt. Khi nhắc đến một mỹ nhân, họ đồng loạt bày ra vẻ ngưỡng mộ.

Mỹ nhân này là phu nhân của tướng quân thành Hàn Sương, Mặc phu nhân, nàng quả thực xứng danh quốc sắc thiên hương.

Không những vậy, Mặc phu nhân còn đặc biệt nhân từ, thường xuyên giúp đỡ những kẻ lang thang không nhà không cửa, không phải là giả tạo. Nàng cũng chưa từng cậy thế hϊếp người, trái lại rất hòa nhã bình dị.

Bách tính đều nói, Mạc tướng quân và Mặc phu nhân là đổi trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Mạc tướng quân càng được bách tính yêu mến, vì người từng đến biên cương đánh lui vô số quân địch, lập nhiều chiến công hiển hách. Sau khi rút khỏi chiến trường, người trở về quê nhà ở thành Hàn Sương bảo vệ bách tính nơi đây.

Bách tính thành Hàn Sương tự hào về người.

Họ còn nói rằng thành Hàn Sương có Mạc tướng quân đó là phúc lớn của thành Hàn Sương. Không ít bách tính lập tượng người, đặt trong nhà thờ cúng như Phật sống, tuyên bố muốn trở thành tín đồ tôn thờ Mạc tướng quân.

Một người uống ngụm nước dùng, ngưỡng mộ nói: "Nếu ta có được tiên thê như vậy, nguyện chết cũng cam lòng, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."

Người khác đẩy hắn ta, không nể nang gì mà chế giễu: "Ngươi cũng xứng sao?"

"Hắc hắc, đều là nam nhân cả mà..."

"Các ngươi là thứ gì, dám bàn luận bừa bãi về Mạc tướng quân!" Những lời nói đó vừa hay bị một tín đồ tôn thờ Mạc tướng quân nghe thấy, họ lao tới đánh một trận, làm náo loạn thành một mớ hỗn độn.

Chủ quán sợ ảnh hưởng đến quán mình, vội vàng chạy tới can ngăn.

Khi Mộc Hề Chi nghe đến hai chữ "Mạc tướng quân", cây non trên vòng gỗ khẽ rung rinh. Hóa ra bộ xương trên pháp trường chính là của Mạc tướng quân ở thành Hàn Sương, và họ đã bước vào ý niệm của người đó.

Chúc Huyền Tri cũng nhìn thấy cây non trên vòng gỗ có động tĩnh: "Đây là có ý gì?"

Nàng ghé vào tai hắn, nói nhỏ: "Cây non báo cho ta biết, chúng ta đã bước vào ý niệm của Mạc tướng quân này, tức là bộ xương mà ta chạm vào bên ngoài chính là của Mạc tướng quân ở thành Hàn Sương."

Sau khi bước vào ý niệm, dù họ không khác gì người ở đây, nhưng không thể để người khác phát hiện ra thân phận thật của họ, nếu không sẽ bị ý niệm của nguyên chủ đá ra ngoài, những lời này phải cẩn thận kẻo bị người nghe thấy.

Mộc Hề Chi nói khẽ, hơi thở nàng phả vào tai Chúc Huyền Tri.

Chúc Huyền Tri định kéo giãn khoảng cách với nàng, nhưng chưa kịp kéo ra được nửa ngón tay thì đã bị Mộc Hề Chi giữ chặt bờ vai, hơi ấm từ nàng truyền qua lớp y phục đỏ đến hắn, khó lòng mà bỏ qua.

Mộc Hề Chi giữ chặt Chúc Huyền Tri vì phía sau hắn có người đang mang tô mì nóng đi qua, hắn không biết mà vẫn muốn di chuyển, nàng đành ra tay ngăn cản.

"Ngươi đừng động đậy."

"Ngươi buông tay."

Hai người đồng thanh, Chúc Huyền Tri vừa nảy ra ý định bẻ gãy ngón tay của Mộc Hề Chi thì nàng đã thu tay lại. Hắn lại cảm thấy trống trải, chỉ vì bị nàng chạm vào mà có cảm giác kị dị vui thích và thoải mái.

Khi thấy người mang tô mì nóng đã đi qua, Mộc Hề Chi ngồi lại: "Vừa rồi có người đi phía sau ngươi, nếu ngươi động sẽ va vào."

Chúc Huyền Tri lướt qua vùng tai ngứa ngáy, trong mắt hiện lên chút âm u khó đoán.

Đám người ở quán mì vẫn còn đánh nhau, đánh qua đánh lại, một người bị đánh gục ngã vào bàn họ ngồi. Mộc Hề Chi nhanh như chớp bưng lấy tô mì, một tay bưng hai bát.

Nàng còn linh hoạt dùng khuỷu tay đẩy Chúc Huyền Tri đứng lên, đẩy hắn ra phía sau.

Mộc Hề Chi biết hắn "yếu đuối", lúc ở pháp trường đã gắng gượng dùng linh lực bóp nát khung gỗ, khiến nàng tưởng hắn không sao, kết quả đi chưa được mấy bước đã suýt ngã.

Có vẻ như nam chính này cũng chẳng khác gì người khác, đều rất sĩ diện.

Sĩ diện thì sĩ diện, Mộc Hề Chi vẫn sẽ bảo vệ hắn sống đến khi kết cục cuối cùng. Từ khi nàng sinh ra, mạng của họ đã bị trói buộc vào nhau, phải đợi hắn sống đến kết thúc tiểu thuyết mới có thể giải thoát.

Nàng kiểm tra hai tô mì vẫn còn nguyên vẹn, rồi nhìn Chúc Huyền Tri: "Ngươi có bị thương không?"

Chúc Huyền Tri bị khuỷu tay của Mộc Hề Chi chọc vào eo, nàng không giữ được lực, khiến hắn như bị nàng đánh một cái. Cũng không rõ nàng muốn bảo vệ hắn không bị thương, hay là nhân cơ hội này để gây thương tích.

Tay hắn giấu trong y phục đỏ nắm chặt thành quyền, giọng điệu không rõ ràng: "Không có."

"Vậy thì tốt. Ngồi đi, chúng ta tiếp tục ăn mì." Mộc Hề Chi đặt mì xuống bàn khác, không tham gia vào cuộc đánh nhau của đám bách tính này.

Đến nước này, nàng vẫn không quên ăn mì.

Thực ra cũng không phải Mộc Hề Chi không lo lắng cho hai đệ tử Cầm Xuyên mất tích ở thành Hàn Sương, cùng với đại ca, sư huynh sư tỷ, mà vì việc này không thể vội.

Sau khi bước vào ý niệm của người khác, cần phải làm vài việc để tăng cảm giác hiện hữu, giảm thiểu khả năng bị ý niệm đẩy ra. Ăn đồ ở đây chính là một trong những cách đó, nên nàng đã gọi tô mì mà mình muốn ăn.

Phàm việc gì cũng đặt sự hưởng thụ lên trên.

Chúc Huyền Tri cúi đầu nhìn bát mì trước mặt với vài lát thịt mỏng và rau xanh nổi lên, mãi vẫn chưa động đũa. Mộc Hề Chi ăn ngon lành, tranh thủ liếc nhìn hắn một cái: “Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”

Hắn đại khái cũng đã nghe qua vài chuyện về thông linh sư, cuối cùng cũng mở miệng ăn một miếng mì.

Mộc Hề Chi hỏi: “Ngon không?”

“Dở tệ.”

“...” Nàng thật không nên hỏi hắn mà. Mộc Hề Chi nhanh chóng ăn hết bát mì thịt lớn trước mặt, lãng phí thức ăn là không nên, sau khi ăn xong nàng lau miệng rồi nói: “Xuất phát thôi.”

Chúc Huyền Tri không hỏi Mộc Hề Chi sẽ đi đâu, vì họ đã tiến vào ý niệm của Mặc Tướng Quân, nên phải đến gần hắn ta, nếu quá xa Mặc Tướng Quân thì cũng sẽ bị đá khỏi thế giới ý niệm này.

Để tránh điều này xảy ra, thông linh sư nên tìm hắn ta và ở bên cạnh hắn ta.

Mặc Tướng Quân là người nổi danh ở thành Hàn Sương, Mộc Hề Chi dễ dàng nghe ngóng được hiện nay hắn ta đang cư trú tại một phủ đệ ở Đông Nhai.

Phủ của những vị tướng khác đều muốn xây dựng quy mô như cung điện, nhưng phủ của Mặc Tướng Quân thì lại không, chẳng khác gì nhà của người thường, thậm chí cửa còn bị tróc sơn, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp.

Nhưng họ phải lấy lý do gì để tiếp cận Mặc Tướng Quân đây? Mộc Hề Chi chống cằm suy nghĩ.

Lúc này, có hai đạo sĩ đi thẳng vào phủ tướng quân, một phụ nhân được nha hoàn dìu ra cửa đón họ, kính cẩn lễ phép.

Mộc Hề Chi đứng cách không xa cửa phủ tướng quân, dùng linh lực nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

Phụ nhân nói rằng trong phủ thường xuyên xảy ra những chuyện không hay, có người nửa đêm còn trông thấy yêu quái! Phụ nhân tin rằng nhà mình đã gặp phải tà ma, nên mới mời đạo sĩ đến làm phép, trừ bỏ yêu quái, xua đuổi tà khí.

Chuyện này chưa có nhiều người biết, phụ nhân không muốn làm lớn chuyện, nếu làm lớn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của người con trai tướng quân của bà. Những người hoặc chuyện có liên quan đến yêu quái đều không tốt lành gì.

Ngay cả lần này mời đạo sĩ đến làm phép, phụ nhân cũng lấy danh nghĩa là cúng bái tổ tiên.

Nghe đến đây, Mộc Hề Chi nảy ra một ý tưởng.

“Ta đã nghĩ ra cách rồi.”

*

Một khắc sau, Mộc Hề Chi và Chúc Huyền Tri đã được mời vào phủ tướng quân.

Phụ nhân ngồi trên ghế gỗ đàn ở trung đường nheo mắt quan sát họ. Bà đã có tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc đã bạc trắng, khi nheo mắt những nếp nhăn khác cũng kéo theo nên càng hằn sâu thêm, trông như quả khổ qua.

Trong lúc phụ nhân quan sát họ, Mộc Hề Chi cũng đang quan sát bà.

Mặc Tướng Quân chú trọng tiết kiệm, nhưng không bạc đãi mẫu thân mình. Nhìn vào trang phục của phụ nhân có thể thấy rõ, bà mặc đồ lụa đắt tiền, đeo vàng bạc, trên mỗi tay còn đeo một chiếc vòng ngọc rất đẹp.

Phụ nhân quan sát đủ rồi, mỉm cười hỏi: “Có phải các ngươi nói rằng trong phủ tướng quân có yêu khí?”

Không lâu trước đó, họ đã chủ động tìm người của phủ tướng quân và nói rằng có yêu khí bao trùm nơi này. Bà vừa nghe liền lập tức muốn gặp họ.

Mộc Hề Chi cũng mỉm cười: “Đúng vậy.”

Chúc Huyền Tri ngồi bên cạnh nàng im lặng không nói gì, lưng tựa vào ghế, y phục đỏ như lửa. Vì vẻ ngoài quá mức yêu mị, không có phong thái tiên nhân, nhưng lại mang chút dáng dấp của một quý công tử.

Phụ nhân không cảm thấy họ là những kẻ lừa đảo đến để lấy tiền, những chuyện trong phủ ít ai biết đến, vậy mà họ lại hiểu rõ, khiến bà tin đến bảy tám phần.

“Lão phu nhân, tướng quân đã trở về!” Nha hoàn đứng bên ngoài nói.

Phụ nhân bảo gã sai vặt đưa họ xuống: “Thế này nhé, hai vị tiên nhân tạm thời cứ ở lại hàn xá, có việc gì cứ sai bảo bọn hạ nhân là được.”

Mộc Hề Chi theo gã sai vặt rời đi, trong lúc đó gặp một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi đi ngang qua. Hắn ta tay trái ôm chiếc mũ trụ vừa tháo xuống khỏi đầu, đuôi tóc dài buộc cao hơi xoăn nhẹ rũ xuống sau lưng.

Hắn ta là người đã qua nhiều năm chinh chiến, làn da đen sạm thô ráp, nhưng khuôn mặt lại khôi ngô, tinh thần phấn chấn.

Thanh niên tuy không biết họ là ai, vì sao đến đây, và tại sao lại được gã sai vặt trong phủ đưa đến tiểu viện, nhưng vẫn lịch sự gật đầu chào họ.

Mộc Hề Chi tiếp tục đi theo gã sai vặt.

Phía sau lưng thoáng nghe thấy giọng nói của thanh niên và phụ nhân: “Hai vị vừa rời đi là ai vậy?”

“Con không cần bận tâm.”

“Mẫu thân, người nói gì vậy, thời buổi loạn lạc, trong nhà có kẻ lai lịch không rõ ràng, sao con có thể không bận tâm?”

Phụ nhân hừ lạnh: “Cái kẻ mà con cưới về chẳng phải cũng lai lịch không rõ sao? Ta thật không hiểu nổi, con đường đường là một đại tướng quân, cưới con gái danh môn thì dư sức, tại sao lại cưới một nha đầu thôn quê.”

Thanh niên nhíu mày.

Phụ nhân vẫn tiếp tục trách mắng: “Ngoài gương mặt xinh đẹp ra, nàng ta còn có gì tốt? Gả vào cửa đã hai năm mà chưa sinh nổi một cái trứng. Con còn không chịu nạp thϊếp, hương hỏa nhà họ Mặc e rằng sẽ đứt đoạn ở trên người con.”

Niềm vui khi trở về nhà của thanh niên bị dập tắt hoàn toàn, bắt đầu có chút giận dữ: “Mẫu thân...”

Mộc Hề Chi không muốn nghe thêm nữa, nàng thu hồi linh lực lại, những gì nghe được cũng chỉ là mâu thuẫn gia đình, quan hệ mẹ chồng nàng dâu là vấn đề muôn thuở, không đáng để lãng phí linh lực vốn đã ít ỏi của nàng, phải tiết kiệm mà dùng.

Gã sai vặt dẫn họ đến tiểu viện, gọi người thu dọn hai gian phòng, kính cẩn nói: “Xin mời hai vị tiên nhân chờ một chút.”

Mộc Hề Chi ngăn lại: “Một gian phòng là đủ rồi, chúng ta là đạo lữ.”

Chúc Huyền Tri tưởng mình nghe nhầm.

“Ngươi nói gì?”