Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 41:

Nhân sân trăm năm hoang dại...

Có chút khó tìm, nhưng cũng được.

Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

【 Được rồi! Hiện tại mở ra mục y học cho ngài, nhưng chỉ mở ra được mười loại thôi ~ 】

Vừa dứt lời, phía dưới mục ẩm thực, danh sách bên trái xuất hiện lựa chọn mục y tế.

Cô nhấp vào, mua cồn khử trùng, tăm bông, kem dưỡng giảm khô ngứa mẫn đỏ.

Ba vật phẩm đều được đựng trong bình sứ, là sản phẩm rất phù hợp với thời đại.

Cầm ba thứ, Tiền Mộc Mộc đi ra ngoài phòng, gọi Hứa Gia Thạch đến trước mặt, cẩn thận rửa sạch vết thương, lại thoa thuốc giảm mẫn đỏ mới yên lòng.

Hứa Gia Thạch cười ngây ngô, trong mắt sáng lấp lánh, trong lòng càng vui vẻ đến nổi bong bóng!

Mẫu thân bôi thuốc cho nó nha!

Mẫu thân thật dịu dàng!

Ống khói bốc lên nghi ngút, khói xanh nhàn nhạt bay vào trong sân, Hứa Tiểu Bảo khẽ mở mắt, đột nhiên nhớ tới một chuyện!

Cô bé chạy vào nhà chính, tốn sức xách một cái giỏ đi đến phòng bếp, đặt trên mặt đất, đôi mắt nhỏ quan sát vẻ mặt của Tiền Mộc Mộc, môi giật giật.

Chú ý tới động tĩnh bên cạnh, Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn một chút, trên giỏ kia phủ một tấm vải, bên trong là cái gì cũng không nhìn thấy.

Nàng cũng không muốn mở ra xem, xách gà ra ngoài rãnh thoát nước, mài dao trên đá, chuẩn bị lát nữa gϊếŧ gà.

Hứa Tiểu Bảo đứng bên cạnh bậc cửa, ngón tay nhỏ bé gõ lên khung cửa, yếu ớt gọi: "Nương..."

Trước kia mỗi lần nương trở về, trông thấy trong nhà chỗ nào không vừa ý liền sẽ cầm kiềm lửa đâm cô bé.

Có đôi khi thậm chí không nói gì, cũng sẽ đột nhiên nổi giận, cầm roi trúc quất cô bé.

Cô bé sợ nương sẽ đột nhiên động thủ.

Nhưng nhìn thấy Nhị ca ca được sờ đầu, cô bé cũng rất muốn được mẫu thân dịu dàng sờ đầu...

Tiền Mộc Mộc dừng động tác, nghe tiếng nhìn sang.

"Làm sao vậy?"

Trong nhà này sợ nàng nhất phải là huynh muội Long Phượng thai.

Nói một câu, làm một chút chuyện đều là cẩn thận và dè dặt.

Sợ nàng bới móc ra sai sót.

Thấy người nhìn qua, Hứa Tiểu Bảo co rúm lại.

"A nãi đưa tới một rổ đồ ăn, bảo con nói với ngài một tiếng."

Bà lão đưa đồ ăn tới làm gì?

Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một chút, vẫn không tìm được lý do.

Nếu đã có lòng tốt đưa đồ tới, nhận lấy hẳn là cũng không có chuyện gì.

"Được, ta biết rồi."

Làm xong chuyện a nãi dặn dò, Hứa Tiểu Bảo liền chạy đi tìm việc làm.

Đao cũng mài xong, Tiền Mộc Mộc ấn lấy đầu con gà rừng.

Giơ tay chém một đao xuống!

Dứt khoát lưu loát.

Nước sôi nóng hổi, Hứa Gia Liên cũng chuẩn bị xong.

Nàng trực tiếp bỏ gà đã mổ xong vào trong chậu là được.

Hứa Gia Liên dùng gậy chọc, khiến toàn thân gà rừng đều ngâm trong nước, "Đúng rồi, nương, buổi chiều hôm nay lúc con trở về, thấy Tam gia gia đến nhà chúng ta, nói là tìm người có chuyện cần thương lượng."

Tiểu lão đầu thật đúng là tới...

"Lát nữa ăn cơm, ta đi một chuyến đến nhà Tam gia gia con."

Nói xong câu đó, Tiền Mộc Mộc xắn tay áo bắt đầu nhổ lông gà, con gà rừng này còn rất lớn, sau khi nhổ sạch lông trên người còn có không ít thịt.

Một tay nhấc con gà ngâm trong nước rửa sạch sẽ, đặt lên trên gốc cây hình tròn, dao thái rau sắc bén xẹt qua bụng gà.

Móc lục phủ ngũ tạng bên trong ra, không vứt đi tất cả, tách ruột non ruột già ra, thứ này rửa sạch sẽ, còn có thể xào với rau để ăn kèm.

Công việc làm sạch giao cho Hứa Gia Liên làm, Tiền Mộc Mộc tháo khớp tứ chi con gà, động tác lưu loát, không chút do dự.

Ở trong tổ chức chỉ cần năng lực xuất chúng, nghe theo an bài bên trên, ở phương diện phúc lợi đãi ngộ là rất chiếm ưu thế, nàng vì không muốn bị nhốt vào hang rắn, không chịu các loại tra tấn, có thể nói là liều mạng cố gắng.

Trên dưới tổ chức, nàng cũng được coi là một trong những người khắc khổ nhất.

Đương nhiên để có thể có thành tựu như vậy thì phải có liên quan đến thiên phú.