Có phát hiện khả quan, Tiền Mộc Mộc vùi đầu, lại tìm dọc theo đường núi, trong lúc vô tình đi đến nơi tiếng người náo nhiệt.
Dừng chân một chút, nàng quay đầu đi ngược lại, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Tiếng tranh chấp nhỏ, nhưng có thể nghe ra được cục diện có chút kịch liệt.
Tiền Mộc Mộc xưa nay không thích chõ mũi vào chuyện người khác, càng không thích tham gia náo nhiệt, không chút suy nghĩ tiếp tục đi.
"Không cho phép ngươi nói như vậy!"
Một tiếng hô to, giống như một cơn gió mạnh thổi qua!
Tiền Mộc Mộc bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng vang.
Thanh âm này là của Tiểu Thạch Đầu.
Không chút do dự, nàng đã nhấc chân xông lên!
Vạch bụi cây chắn trước mắt ra, cấp tốc chạy tới bên kia, lời ra tiếng vào liên tục không ngừng chui vào lỗ tai.
"Ngươi chính là người xấu xí! Nhìn vết sẹo trên mặt và trên cổ ngươi xem, thật là xấu chết đi được!"
"A ~ ghê tởm quá, ta nhìn thấy vết sẹo trên mặt Hứa Gia Thạch, đêm nay khẳng định sẽ gặp ác mộng!"
"Cút ra khỏi đây! Ngươi thật là xấu xí! Ngươi không được đến khu rừng này, thật sự là chán ghét chết đi được!"
"..."
Từng câu từng chữ như kim đâm.
Vết sẹo đẫm máu lại một lần nữa bị xé toạc ra.
Hứa Gia Thạch tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm, mắt đầy tức giận trừng mắt nhìn đám người này.
Nam hài nhi cầm đầu nhe răng, vẻ mặt cười xấu xa, ác ý lượn quanh Hứa Gia Thạch một vòng, tay còn vén mái tóc rối tung trên trán thằng bé lên.
"Chậc chậc chậc..."
Nam hài nghiêng người, hài hước hỏi đám đồng bạn kia, "Các ngươi nói, có phải xấu xí lắm hay không?"
Theo đó vang lên một tràng tiếng cười nhạo.
"Ha ha ha..."
"Ba!"
Hứa Gia Thạch đánh văng bàn tay kia ra!
"Đừng đυ.ng vào ta!"
Thằng bé thấy ghê tởm.
Nam hài kia nhếch môi cười, du côn vô lại đút tay vào túi, nhìn Hứa Gia Thạch vẻ mặt xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, trong lòng nó cực kỳ đắc ý, lại tiếp tục tấn công.
"Ngươi nói ngươi lớn lên xấu như vậy, làm sao còn không biết xấu hổ đi ra dọa người khác? Nếu dọa người khác nguy hiểm tính mạng, ngươi còn không phải phải lấy chết tạ tội a ha ha ha ha..."
Hứa Gia Thạch xấu hổ giận dữ cắn môi dưới.
Vết sẹo đã thành hình, không cách nào biến mất được nữa.
Sau này cả đời, nó đều sẽ cùng tồn tại với vết sẹo này.
Nó không hận nương, càng không chán ghét vết sẹo này.
Nó chán ghét chính là đám người xấu miệng nói ra lời ác ý này!
Thấy người không phản kích, nam hài càng đắc ý.
Ngoài miệng cũng không giữ cửa, nói ra những lời hung ác.
"Còn nương của ngươi cũng vậy, nghe nói hai ngày gần đây đều ở nhà, ta còn nghe Ngưu Tiểu Trang nói nương ngươi định bán hết các ngươi, sau đó tiếp tục đánh cược..."
"Nương ngươi chính là một tên bại hoại hèn hạ! Kẻ bài bạc không biết xấu hổ! Ngươi nói nếu cha ngươi biết mấy đứa nhỏ của hắn sắp bị bán đi, có hối hận lúc trước cưới nương ngươi hay không?"
Hứa Gia Thạch trừng mắt!
Một đấm vung tới!
Bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh một quyền.
Nam hài nhi không cảm thấy đau bao nhiêu, nhưng tôn nghiêm lại bị vũ nhục, nó không nghĩ tới tiểu tử thúi này lại dám động thủ đánh nó, thẹn quá hóa giận xắn tay áo xông lên đánh!
Xung quanh lập tức vang lên tiếng ồn ào!
Hứa Gia Thạch quanh năm ăn không đủ no, chiều cao cùng khí lực đều không chiếm ưu thế, chưa được hai lần đã bị ấn nằm rạp trên mặt đất, hai má dán chặt vào mặt đất, không thể động đậy.
Thằng bé liều mạng giãy giụa, trong miệng còn đang kêu la:
"Không cho phép ngươi nói nương ta!"
"Ngươi chính là kẻ nhát gan!"
"Có bản lĩnh thì thả ta ra, đánh tiếp!"
Đầu gối áp sát vào tấm lưng mỏng manh yếu ớt của Hứa Gia Thạch, nam hài nhi cười có chút càn rỡ: "Cái thứ nhát gan nói ai sợ?! Một con gà con như ngươi cũng dám động thủ đánh ta! Ta xem ngươi chán sống rồi!"
Nói xong, nam hài quay đầu kêu lên: "Đại Căn, Thung Tử, tới đây! Đè hắn xuống, hôm nay ta nhất định phải cho hắn biết mặt!"