Hứa Tiểu Bảo ngơ ngác.
Có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nương ôm cô bé.
Trên người nương có mùi thơm, thơm quá thơm quá ~
Trấn an tiểu nha đầu xong, Tiền Mộc Mộc đưa tay kiểm tra vết thương ở chân cho chó con.
Vết thương bị cắt vỡ nát không chịu nổi, vừa nhìn đã biết công cụ quá cùn.
Không thể một đao chém đứt, liền liên tiếp chém mấy đao.
Nàng cũng sát sinh, nhưng chưa từng ngược sinh.
Điều này rất rõ ràng, chính là cố ý.
Tiền Mộc Mộc ánh mắt lẫm liệt, quay đầu nói với tiểu nha đầu: "Chúng ta ôm chó con đến phía trước đi, nơi này hoàn cảnh quá tệ, vết thương của nó một khi bị nhiễm trùng sẽ chết càng nhanh."
Hứa Tiểu Bảo gật đầu liên tục!
"Được!"
Rón rén ôm lấy con chó nhỏ, Tiền Mộc Mộc đi về phía tiền viện.
Mấy đứa trẻ chen chúc ở bên phòng bếp, quan sát động tĩnh ở hậu viện.
Thấy người tới, vội vàng tản ra.
Ai nấy đều bận rộn, mắt không liếc ngang.
Nhìn những động tác nhỏ này, trong lòng Tiền Mộc Mộc có chút buồn cười, nhưng cũng không nhiều lời, nhìn về phía Hứa Gia Liên, mang theo giọng điệu hỏi thăm.
"Đại Liên, cái rổ con bện để cho ta dùng một cái được không?"
Hứa Gia Liên vội vàng chọn cái lớn nhất, đặt trên mặt đất.
Nàng cúi đầu nhìn Hứa Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo, con đi lấy bộ quần áo không mặc đến, trải ở bên trong."
Tiểu Bảo...
"Ầm!" một tiếng, trong lòng Hứa Tiểu Bảo nở rộ lên pháo hoa xán lạn, con mắt cô bé cong thành một đường trăng lưỡi liềm, vui vẻ đến sắp bay lên!
Chắc chắn là cô bé đang nằm mơ!
Chỉ có trong mơ.
Nương mới dịu dàng ôm cô bé.
Mới có thể gọi cô bé là Tiểu Bảo.
Giấc mộng này thật sự rất đẹp.
Hứa Tiểu Bảo mắt say mê, mơ mơ màng màng đi vào trong nhà.
Cầm bộ y phục đi ra, khi nhìn thấy chân của chó con đang chảy máu, một chút vui sướиɠ kia tạm thời bị đè xuống, ngược lại hóa thành lo lắng vô tận.
Đặt con chó nhỏ vào trong giỏ, Tiền Mộc Mộc giúp nó rửa sạch vết thương.
Lông dính máu xung quanh bị cắt bỏ, sau đó lại từ trong đống rau Hứa Gia Thạch hái về, lấy cỏ kế ra giã nát, đắp lên vết thương.
Cỏ kế có công hiệu cầm máu, ít nhất là đối với người là như vậy.
Đối với chó có thể có hiệu quả hay không, Tiền Mộc Mộc cũng không chắc.
Nàng trị thương cho người thì được chứ chữa cho chó thật sự là vượt ngoài khả năng.
Bất kể như thế nào, làm người chuyện gì cũng phải nghe theo ý trời.
Thu xếp ổn thỏa cho con chó, nàng lại đi ra sân sau lấy trứng gà vào phòng bếp.
Trong nồi nước lã, Hứa Gia Thạch nhóm lửa nấu.
Tiền Mộc Mộc cầm dao bầu, ngồi ở trong sân.
Tay giơ đao chém xuống, làm thịt toàn bộ hai con gà.
Vừa gọn gàng vừa dứt khoát, không hề có chút do dự nào.
Nhìn đầu gà trên mặt đất, mấy người âm thầm kinh hãi.
Thủ pháp này của nương, thật sự là dọa người.
Nước sôi, đổ vào trong chậu trụng lông gà.
Thừa dịp này, Tiền Mộc Mộc hấp cơm.
Lông gà đã được trụng tới rồi, nàng gọi Hứa Gia Liên phụ một tay.
Nhổ sạch lông gà, mổ bụng moi tim và lòng ra.
Một con dùng nguyên liệu ướp cay, một con chặt thành miếng nhỏ.
Gà tươi vừa mới gϊếŧ, máu cũng được chảy ra sạch sẽ.
Tiền Mộc Mộc trực tiếp bỏ nồi xào, thêm vào ba món khử tanh.
Sau khi nêm nếm xong, nàng cho thêm khoai tây vào hầm.
Hai nồi đồng thời được tiến hành, thức ăn nhanh chóng chín.
Chú chó con bị thương cần dinh dưỡng, Tiền Mộc Mộc để lại một cái đùi gà.
Dùng nước trắng nấu nhừ, xé thành sợi đặt trong mâm, canh chân gà luộc cũng bỏ vào trong bát, để nó tự ăn.