Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 17:

Nghe tiếng khóc vụn vặt bên kia, Tiền Mộc Mộc lặng yên không một tiếng động rời đi, không kinh động bất luận kẻ nào.

Nàng gạt bụi cây trước mắt ra, xuyên qua trong rừng cây yên tĩnh.

Đột nhiên đứng lại.

Vuốt ve cái cằm suy nghĩ.

Đột nhiên thay đổi, xem ra sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ.

Những chuyện ác mà nguyên thân làm, đã cắm rễ sâu trong lòng mấy đứa nhỏ.

Bình thường nàng vẫn phải chú ý một chút, thời cổ đại bình thường đều phong kiến, quá mức khác thường làm không tốt sẽ bị coi là tà ma gì đó nhập vào người.

Đi được một đoạn đường, cùng Trương thẩm tụ hợp.

Tùy tiện chặt một bó củi, kéo xuống núi.

Ở trước cửa nhà mình, tách ra với Trương thẩm.

Hứa Gia Liên ngồi trong sân, tay đan một rổ trúc, thấy thân mẫu nhà mình trở về, hắn lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Nương, người trở về rồi."

Tiền Mộc Mộc hơi gật đầu.

Củi vẫn còn ướt, phải phơi khô một thời gian ngắn mới có thể đem ra làm củi đốt. Củi của Hứa gia đều dựa vào bên cạnh tường, để phơi khô.

Nàng vừa muốn ôm bó củi kia, cũng đặt vào cạnh tường thì Hứa Gia Liên vội vàng chạy tới: "Nương, để con làm cho."

Tiền Mộc Mộc dừng lại.

"Được, vậy thì con làm đi."

Hứa Gia Liên duỗi tay ra, dễ dàng dựng đứng bó củi lên, sau khi đặt xuống, hắn buông lỏng tay ra, gãi gãi đầu, có chút co quắp, chủ động báo cáo công việc buổi chiều đã làm.

"Nương, con đã chặt ba bó củi, cỏ trong ruộng cũng đã được nhổ gần hết, con mới muốn trở về nghỉ một lát."

Hắn nói những lời này, là muốn nói cho nương.

Hắn không lười biếng, hắn rất chịu khó.

Tiền Mộc Mộc trừng mắt nhìn.

"Ồ."

Muốn nghỉ thì nghỉ, nói với nàng cái gì?

Cuối cùng, nàng cảm thấy có chút quá mức lạnh lùng.

Lại bồi thêm một câu.

"Vất vả rồi."

Hứa Gia Liên thần sắc đình trệ trong chớp mắt, khóe miệng dần dần nhếch lên, có chút thẹn thùng sờ sau cổ.

"Những việc này là việc nhi tử nên làm, không vất vả."

Sau khi cha mất, hắn là người lớn nhất trong nhà. Chuyện đương nhiên trở thành trụ cột mới trong nhà, hắn không oán không hối.

Tiền Mộc Mộc ngồi dưới tàng cây, lại một lần nữa tê liệt trên ghế.

Phe phẩy quạt hương bồ, tiếng ve kêu như khúc hát ru.

Mê mang trừng mắt, nàng lại ngủ thϊếp đi.

Lại mở mắt ra, đã là lúc hoàng hôn.

Mây trắng bị ánh tà dương lộng lẫy ngũ sắc chiếu rọi, giống như là thuốc màu hắt lên, xán lạn mà chói mắt.

Xoa khóe mắt, chống người ngồi dậy.

Mấy đứa nhỏ đều đã về nhà, đều tự bận rộn công việc trong tay.

Hứa Gia Liên bện rổ trúc, Hứa Gia Thạch rửa rau dại.

Hứa Gia Lăng giơ rìu bổ củi, Hứa Gia Phục ở dưới mái hiên đọc sách.

Hứa Gia Tề nhặt đống củi trên đất, ôm đến dưới góc tường xếp gọn.

Hứa Tiểu Bảo kéo quần áo phơi khô xuống, xếp lại.

Người trên ghế vừa có động tĩnh, động tác trên tay mấy người đều ngừng lại, nhao nhao nhìn về phía bên này, lại thu hồi ánh mắt tiếp tục làm việc.

Bầu không khí vốn thả lỏng mà hài hòa, sau khi nàng tỉnh lại, trở nên có chút khẩn trương, giống như là một sợi dây bị kéo căng.

Tiền Mộc Mộc cũng không để ý, đứng lên hoạt động tứ chi.

Trong nhà này, trong lòng nguyện ý thân thiết với nàng.

Cũng chỉ có Hứa Gia Thạch.

Giữa người với người muốn thành lập được tín nhiệm, chỉ có làm đến nơi đến chốn, từ từ sẽ được.

Đặc biệt là khi lòng tin đã sụp đổ, càng phải cẩn thận và cẩn thận hơn.

Nếu không sẽ chỉ làm sự tình càng thêm hỏng bét.

Đứng ở trong phòng bếp, suy nghĩ món ăn đêm nay.

Rau quả còn có chút, nhưng không nhiều lắm.

Thịt mua ở trong hệ thống hôm qua đã ăn xong.

Mấy đứa trẻ vẫn còn đang ở độ tuổi phát triển, một bữa ăn vẫn phải có thịt mới được.