Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 14:

Trong nhà chính nóng đến mức người ta căn bản ngồi không yên, Tiền Mộc Mộc dứt khoát bảo Hứa Gia Liên dời bàn đến dưới gốc cây lê trong góc viện.

Đồ ăn lên bàn, Tiền Mộc Mộc kéo Hứa Gia Thạch ngồi xuống.

Hứa Gia Liên do dự một chút, cũng ngồi xuống theo.

Hứa Tiểu Bảo ngồi ở cuối, cúi đầu nhìn mặt bàn.

Hứa Gia Tề hít nước mũi, vừa đi về phía bàn, vừa thận trọng quan sát thân nương của mình.

Còn lại Hứa Gia Lăng cùng Hứa Gia Phục, lại giằng co không chịu tới.

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Hai người các ngươi là khách quý từ đâu tới vậy?"

Ngụ ý là, muốn người ta mời mới bằng lòng ngồi vào bàn?

Lời nói hàm ý này, thông minh như Hứa Gia Lăng, làm sao có thể nghe không hiểu.

Môi hắn khẽ mím lại, nhấc chân đi tới.

Thấy tam ca nhà mình động, Hứa Gia Phục cũng không còn thất thần nữa.

Mọi người đều đã ngồi đủ, Tiền Mộc Mộc cũng không làm mấy trò gọi mời của lão nhân.

Bưng bát, tự mình ăn.

Đang ăn được nửa đường, một đôi đũa đập vào mi mắt.

Hứa Gia Thạch cười ngại ngùng lại thẹn thùng.

"Nương, thịt cho người ăn."

Tiền Mộc Mộc mím môi cười, đưa bát qua.

Ngay khi hai miếng thịt ba chỉ rơi vào trong chén, Hứa Gia Thạch vui mừng tột đỉnh, hốc mắt cũng không ngừng đỏ lên.

Hắn muốn nói cho nương, hắn có giá trị. Cho nên, có thể thích hắn một chút hay không?

Có qua có lại, Tiền Mộc Mộc cũng gắp một đũa rau dại trộn, làm phần thưởng bỏ vào trong bát của tiểu gia hỏa.

"Đây là món ăn tâm đắc của ta, con ăn nhiều một chút."

Hành động lại tùy ý, rơi vào trong mắt Hứa Gia Thạch lại là thanh thế to lớn, đinh tai nhức óc!

Hắn nhanh chóng nhét rau dại vào trong miệng, cũng không kịp nhai nuốt xuống, liền không kịp chờ đợi đáp lại: "Đồ ăn mẫu thân nấu, con đều thích ăn!"

Không biết Tiểu Thạch Đầu bị sao vậy, nhưng đồ ăn tự mình làm có người thích, Tiền Mộc Mộc vẫn rất vui vẻ, nàng lại cười gắp đồ ăn khác cho mình.

Mấy người ngồi ở vị trí phía dưới yên lặng ăn đồ ăn.

Khóe mắt một khắc cũng không ngừng, chú ý cử động của người ở vị trí chính kia.

Bọn họ cảm thấy may mắn mình tỉnh táo, không ngốc giống nhị ca, đưa lên để người ta bán, nhưng trong lòng lại có loại tư vị khó có thể nói lên lời.

Mặt trời trên cao, giống như sắp bốc cháy.

Thiêu nướng đại địa, không khí đều bị chiếu rọi tỏa ra từng trận sóng nhiệt.

Mấy đứa nhỏ ăn cơm trưa xong, lại thu dọn một trận.

Ra đồng kéo cỏ, lên núi đốn củi, đi đào rau dại, nói tóm lại không ai nhàn rỗi.

Trong khoảnh khắc.

Người trong Hứa gia gần như tất cả đều đi ra ngoài.

Ngày nắng nóng như vậy, Tiền Mộc Mộc căn bản không muốn ra ngoài.

Nàng kéo ghế ngồi xuống dưới tàng cây, cầm cây quạt ngửa đầu nhìn lên trời.

Ánh sáng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chiết xạ trên mặt đất, bên ngoài tiếng ve kêu huyên náo chói tai, từng trận sóng nhiệt kéo tới, cái mát dưới tàng cây bị cuốn đi, chuyển thành nhiệt khí làm cho người ta nóng nảy.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu.

"Họ Tiền, mở cửa!"

Tiền Mộc Mộc nằm trên ghế không quan tâm, lười biếng trở mình.

"Cửa không khóa, đẩy vào là được."

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Trương thẩm đứng dưới mái hiên, trên eo cài một thanh đao bổ củi, ngượng ngùng gãi gãi cổ lại gãi gãi mặt, giống như toàn thân ngứa ngáy vô cùng.

"Lên núi đốn củi đi chứ? Nói không chừng còn có thể gặp phải quả dại gì đó."

Nhìn thấy sự co quắp của Trương thẩm, Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một chút.

Rời khỏi ghế, đi vào phòng bếp cầm dao chẻ củi và dây thừng buộc củi.

Đóng cửa sân lại.

Đi trên con đường nhỏ quanh co.

Một số người nhổ cỏ trong ruộng, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm đi cùng nhau, mắt trợn trừng còn to hơn mắt trâu, trong mắt ngoại trừ chấn động vẫn là chấn động.