Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 11:

Thấy thằng bé ăn nhanh như vậy, Tiền Mộc Mộc còn tưởng rằng là nó rất thích ăn đậu đũa xào ngũ hoa, lại gắp thêm mấy đũa.

"Ăn chậm một chút, thích thì ngày mai ta làm cho con ăn nữa."

Hứa Gia Thạch đầu cũng không dám ngẩng lên, vùi đầu vào trong chén.

Sục sôi gật đầu!

"Ừm!"

Đứa nhỏ thích ăn đồ ăn mình làm như vậy, Tiền Mộc Mộc cắn đũa, trong lòng vô cùng đắc ý, lúc trước nếu không phải bị tổ chức phát hiện năng khiếu, nói không chừng nàng sẽ trở thành đầu bếp.

Tổ chức bồi dưỡng một nhân tài, sẽ giáo dục toàn diện, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nhưng người có sở trường cũng có khuyết điểm, nàng bởi vì có năng lực nhận biết dược liệu và ngân châm xuất chúng, được trọng điểm bồi dưỡng trở thành một bác sĩ trung y.

Mãi đến khi sắp ăn cơm xong, mấy đứa khác cũng không động đũa.

Tiền Mộc Mộc đảo mắt, tìm kiếm trong ký ức của nguyên thân.

Mới nhớ tới nguyên thân đã rất lâu rất lâu, không có xuống bếp.

Nàng không phải là người thích xen vào việc của người khác, vốn muốn bỏ mặc không quan tâm.

Nhưng lại nghĩ đến cái hệ thống ngu ngốc kia nói cái gì mà thẻ thiện cảm của nhân vật phản diện.

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng nàng rất muốn đấm người!

Ánh nến mờ nhạt chiếu lên mặt mấy người.

Mặt vàng xanh xao, tóc khô vàng.

Áo vá víu mặc trên người, liền giống như mặc ở trên người khô lâu, hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Phải nói là gầy như que củi, một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Nàng bưng mâm lên, đồ ăn lần lượt phân vào trong chén.

"Không có hạ độc, yên tâm mà ăn."

Nói xong lời này, nàng liền bưng khay bẩn đi vào phòng bếp.

Đơn giản dọn dẹp vệ sinh xong, đi vào phòng ngủ dời ghế nằm mà trước kia người cha tú tài rất thích ngồi ra ngoài, ngồi ở giữa sân, cầm quạt hương bồ quạt mát.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chiếu rọi xuống mặt đất.

Ngôi sao sáng chói đầy trời, lóe ra ánh sáng mờ mịt.

Tiền Mộc Mộc có chút say mê nhắm mắt lại, đây chính là quang cảnh nàng không thấy được trong thành thị của những tòa nhà cao tầng kia.

"Nương..."

Một tiếng kêu rất yếu, như gió mát chui vào lỗ tai.

Tiền Mộc Mộc mở mắt ra, nhìn Hứa Gia Thạch trước mặt.

Đối với tiểu hài nhi đáng yêu như vậy, nàng có thêm chút kiên nhẫn.

"Có chuyện gì thì nói."

Hứa Gia Thạch ngây thơ, ánh mắt lại lúc nào cũng dõi theo phản ứng của mẫu thân, chỉ sợ lời mình nói ra sẽ khiến mẫu thân khó chịu.

"Con có thể ngồi bên cạnh người không?"

Lông mi nhỏ chớp chớp, nàng vui vẻ gật đầu.

"Đương nhiên có thể."

Loại vấn đề này, còn cần hỏi.

Xem ra nguyên thân mang đến cho cả nhà này bóng ma không nhỏ.

Ngay cả Hứa Gia Thạch ngốc nghếch như vậy, cũng giống như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ.

Có thể nhìn ra được, Tiểu Thạch Đầu thích nguyên thân.

Muốn thân cận với người làm nương như nàng, nhưng lại sợ hãi bị tổn thương lần nữa.

Nhận được câu trả lời khẳng định, mắt Hứa Gia Thạch liền như hắc diệu thạch, lóe lên, phát ra hào quang chói mắt, vô cùng lo lắng đi chuyển ghế nhỏ đến, cách hai bước buông xuống.

Quy quy củ củ ngồi, hai chân vô cùng nhu thuận khép lại.

Khóe mắt liếc qua vẻ mặt khẩn trương của tiểu tử kia, Tiền Mộc Mộc có chút buồn cười, nàng vỗ vỗ đầu nó, "Thả lỏng đi, ta cũng không phải lão hổ ăn thịt người."

Hứa Gia Thạch híp mắt cười, ngoan ngoãn đáp: "Vâng ~"

Trong nhà chính.

Mùi thơm đồ ăn hóa thành một cái móc, câu bụng Tiểu Ngũ Hứa Gia Tề kêu ọc ọc, trong miệng điên cuồng bài tiết nước bọt. Nó nuốt nuốt nước miếng, không quan tâm cầm lấy đũa, hì hục bắt đầu ăn.