Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 05:

Tiền Mộc Mộc nhếch khóe miệng.

"Ngươi biết cái gì, đây là đại bổ."

Nàng không cha không mẹ, ngoài mặt là bác sĩ của bệnh viện Trung Y, nhưng sau lưng lại là nhân viên tình báo cho tổ chức ám sát, cung cấp bệnh hoạn.

Từ lúc nàng ba tuổi đã sống trong rừng cây hoang dã, bị huấn luyện viên ấn đầu, ép buộc nhận biết các loại thảo dược, nếu không đáp được dược tính liên quan, sẽ bị ném vào hang rắn trong vòng ba ngày.

Rắn không có độc, nhưng lại cắn người.

Quan trọng nhất là, bị giam ở bên trong ba ngày hai đêm, sẽ không cho bất luận đồ ăn gì, chỉ có một con dao nhỏ.

Khi còn bé nàng dựa vào ăn mật rắn, ăn sống thịt rắn mà sống sót.

Nhớ tới đoạn thời gian u ám kia, cảm xúc của Tiền Mộc Mộc có chút sa sút, nhưng lại rất nhanh tỉnh táo lại.

Khi ví tiền được bổ sung đến một trăm hai mươi ba đồng tiền, nàng ngừng lại.

Ngậm một cành cây nhỏ, hai tay gối sau đầu.

Bắt chéo chân lên, nhàn nhã.

Núi rừng cao ngất, cành cây rậm rạp.

Xanh um tươi tốt che hết ánh mặt trời bên ngoài.

Ở trong rừng cây còn rất mát mẻ, bốn bề yên tĩnh, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến, Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, mí mắt rũ xuống, bất tri bất giác đã ngủ thϊếp đi.

Ở trên núi mãi đến buổi chiều mới lười biếng đứng lên.

Nàng vừa định chuẩn bị xuống núi, lại nghĩ đến trong nhà không có đồ ăn gì.

Đã chiếm dụng thân thể này thì phải gánh vác trách nhiệm, mua mười cân gạo ở hệ thống siêu thị, lại mua một túi rau lớn, cùng một miếng thịt ba chỉ.

Hệ thống siêu thị theo thời đại, đồ vật đều là dùng bao tải để đựng.

Một tay khiêng gạo, một tay xách thịt và rau.

"Trùng trùng điệp điệp" xuống núi.

Ven đường đυ.ng phải một hai đồng hương, nhìn Tiền Mộc Mộc xách theo đồ vật, cảm thấy kinh ngạc, lại mang theo một chút khinh thường.

Hứa Tiền thị vung tay quá trán như vậy, cũng không sợ ăn hết của cải trong nhà.

Phải biết rằng bây giờ mới đầu tháng bảy, lúa trong ruộng phải đầu tháng tám mới thu hoạch, trước mắt ăn hết thì phía sau sẽ phải chịu đói ~

Người bên ngoài đang suy nghĩ gì, Tiền Mộc Mộc không quan tâm chút nào.

Đi đến cửa nhà, ném gạo.

Vừa định đẩy cửa ra, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

"Nương còn chưa trở lại, chúng ta vẫn nên đi tìm đi? Ta lo lắng nương sẽ xảy ra chuyện." Lão nhị Hứa gia, ngốc nghếch, chỉ nghe giọng nói đã cảm thấy là một hài tử rất nghịch ngợm.

"Nàng còn có thể đi nơi nào? Khẳng định lại là đi sòng bạc trong huyện. Nàng đã sớm mặc kệ chúng ta, cái nhà này đối với nàng mà nói cũng chỉ là một thứ có cũng được mà không có cũng không sao." Lão tứ Hứa gia, yêu thích đọc sách nhất, lúc gặp phiền toái cũng luôn là người đầu óc rõ ràng nhất.

"Nếu như cha còn sống thì tốt rồi, như vậy nương có lẽ sẽ không đi đánh bạc, nhà chúng ta cũng sẽ không chia năm xẻ bảy..." Hứa Tiểu Bảo vẻ mặt tiếc hận, vẫn chỉ là nụ hoa nhỏ nhưng đã dần dần sinh ra khổ tướng.

"Đúng vậy... Lúc cha còn sống, nhà chúng ta hòa thuận vui vẻ. Bất kể là chuyện gì, cha cũng sẽ nghe nương, sủng nương." Lão đại Hứa gia, cũng là người được cha ruột truyền lại tính cách y chang, ngoan ngoãn phục tùng nương, không sinh ra bất kỳ lòng phản loạn nào.

"Tam ca, nhà Trương thẩm tử bên cạnh không phải quan hệ rất kém với nhà chúng ta sao, sao thẩm ấy lại đưa lương thực đến vậy?" Lão ngũ Hứa gia, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, sắp sáu tuổi đã bắt đầu hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.

Tiểu nam hài được gọi là Tam ca cũng không nói chuyện, mà đi thẳng tới trước cửa viện, một tay kéo mở cửa ra.

Tầm mắt nhìn qua rất nhạt, ánh mắt lại phun ra ánh sáng lạnh thấu xương, giống như muốn đóng băng tại chỗ.

Trong mắt Tiền Mộc Mộc xẹt qua một tia kinh diễm, đứa nhỏ này không đơn giản...

Hứa Gia Lăng nghiêng người mà đứng, nhìn về phía Hứa Gia Tề.

"Vấn đề này, có lẽ ngươi nên hỏi nàng."