Không Gả Vào Hào Môn Sẽ Biến Thành Nấm

Chương 8: Có vẻ như anh đã mắc câu

Hay là làm phiền anh đến chết, khiến anh tự đuổi mình ra ngoài. Nếu thật sự giống như Trợ lý Doãn đã nói, sống một mình trong một căn hộ ở trung tâm thành phố thì hành động sẽ tự do hơn nhiều, có việc gì mà không thể làm được?

Quyết định đã được đưa ra, Diệp Du nhảy lên, mở cửa ra ngoài, không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp lên lầu ba.

Cách bố trí của lầu ba gần như giống hệt lầu hai.

Giọng của Tiểu A vang lên từ đâu đó: “Cô Diệp, Thanh Khâm đã nói cô không được lên lầu ba mà, cô có đi nhầm không? Phòng ăn ở phía dưới, bữa tối sẽ xong trong bốn mươi phút nữa.”

Diệp Du không để ý đến nó: “Phòng của Lục Thanh Khâm ở đâu?”

Lục Thanh Khâm không nói là không được nói cho cô biết, Tiểu A ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng đáp: “Chính là phòng trước mặt cô đó.”

Hóa ra phòng ở vị trí giống hệt với phòng của Diệp Du, ngay trên đầu cô, bên ngoài cũng là một phòng khách mở có ghế sofa và màn hình TV lớn.

Diệp Du đo lường khoảng cách giữa cửa phòng của anh và khe hở của tấm thảm, rồi dùng tay ép tấm thảm dày xuống, lấy Tiểu Lục từ trong túi ra đặt xuống đất, vuốt đầu nó, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Tiểu Lục rất ngoan ngoãn, thu nhỏ người lại, trượt một phát liền chui vào trong.

Đại công cáo thành, Diệp Du bước tới ghế sofa, kéo vài chiếc gối tựa đặt thoải mái quanh eo mình, ngồi khoanh chân ngay ngắn, hỏi Tiểu A: “Có video đạo sĩ niệm kinh không?”

Tiểu A im lặng một lúc lâu mới trả lời: “Tôi tìm được một video đạo sĩ làm lễ tang, được không?”

“Cũng tạm được. Mở đi.” Diệp Du quyết định.

Kênh Địa lý Quốc gia trên TV liền biến thành một nhóm đạo sĩ khoác áo dài đang làm pháp sự, chiếu trên màn hình lớn như vậy mà độ nét lại thấp, mờ mờ như bị làm mờ cục bộ, mang lại một cảm giác đáng nghi, tiếng đánh chiêng và tiếng tụng kinh đều vang lên ầm ĩ.

Diệp Du không hài lòng, “Tiếng nhỏ quá, nghe không rõ.”

Tiểu A cẩn thận tăng âm lượng lên một chút.

Diệp Du lập tức chộp lấy điều khiển, tăng âm lượng lên mức lớn nhất.

Giọng của Tiểu A cũng lớn hơn, nghiêm túc nói: “Âm lượng lớn như vậy sẽ làm ồn đến Thanh Khâm, nếu trong vòng mười giây cô không giảm âm lượng xuống, tôi sẽ phải tắt TV. Một, hai…”

Chưa kịp đếm đến “ba,” cửa phòng ngủ đã mở ra.

Lục Thanh Khâm vừa mở cửa đã thấy trên màn hình TV bên ngoài là một nhóm đạo sĩ đang quay quanh một cỗ quan tài lớn sơn đỏ, đánh chiêng gõ trống, tụng niệm ầm ĩ. Diệp Du ngồi khoanh chân ngay ngắn trên ghế sofa trong bộ đạo bào, nghiêm túc xem TV.

Như mới nhận ra có người phía sau, Diệp Du quay đầu lại cười rạng rỡ với Lục Thanh Khâm, trong tiếng ồn ào từ TV, cô cố gắng cao giọng nói: “Tôi lên đây tìm Tiểu Lục, tìm mệt rồi nên ngồi đây nghỉ một lát.”

Lục Thanh Khâm chắc vừa tắm xong, người vẫn ướt nhẹp, nước nhỏ giọt xuống, anh cơ bản là đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững, sắc mặt đen kịt, trong tay còn cầm theo Tiểu Lục cũng ướt nhẹp. Tiểu Lục có vẻ rất vui, hết lòng hết dạ muốn cọ vào tay của Lục Thanh Quân.

Diệp Du phân tâm nghĩ: Thằng cha này thân hình tốt như vậy, nếu một ngày nào đó không làm nổi tổng tài mà phá sản thì vẫn còn vốn để làm vũ công thoát y, có khi nhờ cơ bắp mà nổi tiếng lại cũng không biết chừng.

Tiểu A đã cẩn thận đếm đến “mười,” tiếng ồn ào từ TV bị tắt đột ngột, không gian xung quanh rơi vào sự im lặng ngượng ngùng.

Lục Thanh Khâm giơ tay lên, ném Tiểu Lục thẳng vào lòng Diệp Du, giọng nói đầy kìm nén, chỉ nói ra một chữ:

“Cút.”

Chữ “cút” còn chưa dứt, trời bỗng vang lên tiếng sấm ì ùng.

Diệp Du thầm nghĩ: Long huynh, huynh thật đúng là người đàn ông tự mang theo BMG.

Sau đó, cô vui vẻ “cút.”

Sắc mặt đen kịt của Lục Thanh Khâm giữ nguyên đến tận bữa tối, anh ngồi đối diện với Diệp Du, cắt một miếng thịt lớn nửa sống nửa chín, không nói một lời.

Anh đã tức điên lên rồi, đã đến lúc thả thính.

Diệp Du chậm rãi mở miệng: “Lục Thanh Quân, có phải anh cảm thấy bất tiện không? Thật ra tôi cũng thấy rất phiền phức. Tôi thực sự không hiểu, chúng ta kết hôn thì cứ kết, tại sao nhất định phải sống chung với nhau?”

Lục Thanh Khâm cầm dao, nheo mắt nhìn Diệp Du một cái, giọng lạnh lùng đến mức không có cảm xúc: “Cô muốn sống riêng à?”

Có vẻ như anh đã mắc câu.

Diệp Du vội đáp: “Chẳng lẽ anh nghèo đến mức chỉ có một căn nhà thôi à? Đuổi tôi ra ngoài, anh vẫn có thể sống tự do một mình, không phải tốt sao?”

Sắc mặt của Lục Thanh Khâm cuối cùng cũng không còn đen kịt nữa, ngược lại còn có chút biểu cảm như đang nghiên cứu: “Vậy nên cô muốn dọn ra ngoài, sống tự do một mình à?”

Diệp Du nghẹn lại. Thằng cha này phản ứng nhanh quá đi chứ.

“Đừng mơ.” Lục Thanh Khâm xắn một miếng thịt bò tươi đỏ.

Đuổi cô ra ngoài sống, cửa ải ba Lục đã không qua được rồi.

Thấy anh nhất quyết không chịu nhả, Diệp Du đành phải hạ giọng đe dọa: “Tôi thấy anh có vẻ đánh giá thấp khả năng gây rắc rối của tôi đấy.”

Lục Thanh Khâm thầm nghĩ: Sớm đã biết cô là một rắc rối nhỏ. Anh lạnh lùng đáp: “Tôi nghĩ cô cũng đánh giá thấp khả năng đánh người của tôi đấy.”

“Đánh người là phạm pháp.” Diệp Du lập tức nói. Trong lòng lại nghĩ: Hai chúng ta mà đánh nhau thật thì chưa chắc ai tanh g đâu, hay là hôm nào hẹn một trận?

“Không cần tự ra tay, chỉ cần bảo Tiểu A nhốt cô trong phòng hai tháng là được. Mỗi ngày đưa cơm vào, đảm bảo không chết đâu.”

Diệp Du: “…”

Cái này cũng phạm pháp mà, anh chỉ nói đùa thôi đúng không?

Lục Thanh Khâm liếc cô một cái, trong lòng sảng khoái hơn nhiều, cuối cùng mới hỏi: “Cô lăn lộn thế này, rốt cuộc là muốn gì? Nếu muốn thương lượng với tôi thì cứ đặt điều kiện của cô ra trước mặt đi.”

Gã này làm ăn giỏi như thế, có lẽ thật sự có thể mở rộng lòng mà nói chuyện.

Diệp Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh không chịu để tôi dọn ra ngoài, cũng được. Tôi muốn mỗi ngày đều có thể tự do hành động, muốn ra ngoài lúc nào thì ra, muốn về lúc nào thì về lúc đó.”