Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời

Chương 27: Nhỏ giọng một chút, đây chẳng lẽ là…

Trong lúc tỷ thí, Y Đường đã chật kín người.

Môn các nào cũng có không ít đệ tử bị thương, nhân lực Y Đường lại không đủ, việc làm không xuể nên sau khi tỷ thí kết thúc, các đệ tử Y Các đã lập tức quay về giúp đỡ.

Lúc Ôn Sương Bạch đến nơi, người bị thương đã la liệt dài tới tận cổng lớn.

Cô cẩn thận mà vòng qua đám người bị thương, mới vừa bước qua cửa thì mùi máu tươi nồng đậm đã xông vào mũi, bên tai đều là tiếng đinh tai nhức óc.

Có người chờ không nổi mà nổi điên.

“Mắc gì mà ta chưa được khám nữa? Ta đau sắp chết rồi.”

“Xin lỗi, chỗ này ưu tiên cứu các đệ tử đang bị trọng thương.”

Người nọ giơ nửa ngón út đã bị chặt đứt lên: “Ta như này rồi mà còn chưa phải là trọng thương?!”

Thiên sứ áo trắng cười thật dịu dàng: “Trọng thương tới linh cốt thì mới tính.”

“Buồn cười! Hôm nay dù thế nào đi nữa ta cũng phải bắt các ngươi chữa!”

“Hay là vậy đi.” Thiên sứ áo trắng thương lượng với hắn với thái độ rất tốt, “Ta phế bỏ linh cốt của ngươi, sau đó sẽ khám cho ngươi, như thế nào?”

Người nọ: “……”

Cũng có người khác đang nói chuyện.

“Ta nghe được kết quả thứ hạng tỷ thí rồi.” Một vị đại ca đang chống cái chân gãy của mình, nói với vị tỷ tỷ bị đứt tay, “Rất kì lạ, cả ba môn các năm nay, có rất nhiều đệ tử ngày thường không nghe danh lại đạt vị trí cao.”

“Không phải là do những người kia đi Ninh Uyên Sơn nên đến muộn sao?” Tỷ tỷ cụt tay ôm cái tay đứt của mình mà cẩn thận thổi cát bụi dính bên trên, xoay người nhìn nam nhân trong Huyền Thiên kính, đột nhiên vui vẻ nói: “Chước Hoa sư tỷ là đệ nhất của Kiếm Pháp Các! Không hổ là nàng ấy! Nhưng mà người đạt vị trí thứ hai là Ngân Huyền… Ngân Huyền là ai?”

Đại ca gãy chân lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Phía sau hai người bọn họ có một người đang nhìn bọn họ chỉ bị đứt tay cụt tay, nói với vẻ hâm mộ: “Thật tốt, chân tay các ngươi bị đứt rồi mà còn có thể nhặt về. Ta bị yêu thú ăn sạch sẽ, chẳng còn gì để cầm về.”

Đại ca gãy chân và tỷ tỷ cụt tay cảm thấy đáng tiếc cho người này: “Vậy ngươi nhất định phải dùng thật nhiều tiền để mua thuốc nha.”

Người nọ lệ tràn khóe mi: “Đúng vậy.”

Ôn Sương Bạch đi ngang qua nghe vậy, bước chân hơi trật nhịp vì suy nghĩ tới gì đó.

Xem ra việc chân tay cụt có cầm về được không rất ảnh hưởng tới chi phí trị liệu.

Được rồi, nếu sau này lỡ đứt tay đứt chân thì cô nhất định phải mang được phần tay chân đã đứt về!

Hiện trường quá nhiều người, Ôn Sương Bạch tìm một hồi lâu cũng không tìm được.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiểu sư muội gọi cô ở phía trước: “Nhị sư tỷ, ở chỗ này!”

Ôn Sương Bạch vội chạy tới.

Nơi này chật kín người, tiểu sư muội đang đứng ở phía trước.

Trước mặt là nhóm ba người đang rất bận rộn.

Thật xui xẻo, người đang ngồi chẩn bệnh xem vết thương kia lại là Tạ Tử Ân.

Ngoài ra còn có hai người trông như sư đệ của hắn, trong đó có Hoa Khổng Tước, cả hai đều đang bị Tạ Tử Ân sai khiến chân không chạm đất, trên mặt mang theo cơn giận tới nghẹn mà không dám nói gì.

Ôn Sương Bạch: “…”

Tên này quả thật là âm hồn không tan.

Ôn Sương Bạch liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, chạy đến bên tiểu sư muội.

Kết quả cô lại thấy một người quen.

Lục Gia Nghiêu đỡ đại sư huynh đang hôn mê, nhìn thấy cô thì vẫy tay nhiệt tình: “%%¥#@&……”

Ôn Sương Bạch: “?”

Hắn nói cái gì cô nghe không rõ.

Ôn Sương Bạch nhìn về phía tiểu sư muội, ánh mắt dò hỏi.

Văn Tâm giải thích nói: “Nhị sư tỷ, là Lục sư huynh giúp muội đưa đại sư huynh tới đây. Giọng nói của Lục sư huynh đang bị thương nên lời nói nghe không rõ.”

Lục Gia Nghiêu là âm tu, cũng là đệ tử Kiếm Pháp Các.

Âm tu hay đao tu đều là tu sĩ luyện đòn công kích, cũng thuộc vào một nhánh trong pháp tu của Kiếm Pháp Các.

“Bộ dạng này.” Ôn Sương Bạch nhìn đại sư huynh mình đầy thương tích, lo lắng hỏi, “Đại sư huynh như thế nào rồi?”

Văn Tâm: “Y Các sư tỷ ở cửa có nói, linh cốt của đại sư huynh không bị tổn hại, đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại đâu.”

Ôn Sương Bạch đã bình tĩnh lại, chắp tay hướng về phía Lục Gia Nghiêu, cảm kích nói: “Đa tạ Lục huynh.”