Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời

Chương 19

Nói như vậy, ngày thường ăn bánh bao, nay được đổi món.

Sau đó cô ngồi tính toán từ từ.

Ôn Sương Bạch đắm chìm trong tia nắng ban mai, ngâm nga chậm rì rì tản bộ về nhà.

Văn Tâm hái được một đống hoa cỏ dại đủ mọi màu sắc, nhớ tới cái gì đó, vui vẻ nói: “Không biết đại sư huynh hôm nay có thể trở về hay không.”

Nguyên chủ vô cùng mất uy tín, đại sư huynh có việc thì chỉ liên hệ với tiểu sư muội.

Từ lúc xuyên sách tới giờ, Ôn Sương Bạch cũng chưa từng chủ động đi tìm vị đại sư huynh này, nghe Văn Tâm nói như vậy, Ôn Sương Bạch hiếu kỳ nói: “Đại sư huynh có nói hôm nay sẽ về tới sao?”

“Không có.” Văn Tâm lắc đầu, “Đại sư huynh cũng không nói khi nào huynh ấy trở về, cũng không phải mỗi tháng đều sẽ về. Nhưng nếu có về thì sẽ là vào ngày mười lăm.”

“Như vậy sao.” Ôn Sương Bạch, “Vì sao vậy?”

“Bởi vì ——” tiểu cô nương nghịch hoa, vui vẻ chạy ở phía đằng trước, vừa định quay đầu lại giải thích cho sư tỷ thì thoáng nhìn thấy phía sau có một bóng người, nàng ngẩn người, vội nhanh chân chạy xuống, “Đại sư huynh! Đại sư huynh đã về rồi!”

Ôn Sương Bạch bước chân dừng chân, trong lòng có chút băn khoăn.

Trong sách, đại sư huynh chưa bao giờ đối xử tệ với nguyên chủ, toàn là nguyên chủ mấy lần lợi dụng đại sư huynh, thiếu chút nữa hại chết hắn.

Hắn đối xử rất tốt với hai sư muội của mình.

Nhưng Ôn Sương Bạch sợ đối phương hoài nghi thân phận của cô.

Tiểu sư muội vẫn là nhóc con, dễ lừa gạt. Nhưng đại sư huynh là người lớn, từ nhỏ đã ở cạnh nguyên chủ, hắn nhất định hiểu nguyên chủ rất rõ.

Nhưng Ôn Sương Bạch cũng không phải là người cái sợ này sợ kia, nếu đại sư huynh hoài nghi thì cũng chẳng vấn đề gì.

Ôm ý nghĩ như vậy, Ôn Sương Bạch nhấc chân tiến lên về phía trước.

Đêm qua phòng đã sập, mặt đất chỉ còn lại đống phế tích.

Vậy mà ngay bên cạnh đống lộn xộn ấy, một nam nhân tóc bạc dọn sơ qua một góc, đang ngồi ăn cháo xiêu vẹo trên cục đá ở bên cạnh.

Ôn Sương Bạch khóe miệng giật giật: “…”

Rất tốt, cô đã rõ vì sao đại sư huynh chỉ trở về vào ngày mười lăm hàng tháng.

Tiểu sư muội đang đứng nói gì đó ở trước mặt đại sư huynh, Ôn Sương Bạch đến gần mới nghe rõ.

Văn Tâm: “Đại sư huynh, huynh thắt tóc mà không chải đầu.”

Đại sư huynh giọng nói không có sức lực: “Không nghĩ tới.”

Văn Tâm: “Đại sư huynh, phòng của chúng ta sập rồi, phải làm sao bây giờ?”

Đại sư huynh giọng đều đều: “À, này đúng là có vấn đề…”

Ôn Sương Bạch cảm thấy chột dạ, sờ mũi nói: “Việc này muội sẽ nghĩ cách.”

Nghe thấy cô nói chuyện, hai anh em kia mới quay đầu lại.

Tầm mắt Ôn Sương Bạch dừng lại trên người đại sư huynh, cả người im lặng mà đánh giá đối phương.

Đại sư huynh Ngân Huyền là nhất phẩm hỏa linh cốt.

Lúc hắn ba tuổi, Bạc Gia bị ma tu diệt môn, Ôn Phong đi ngang qua đã cứu hắn.

Lúc ấy Ôn Sương Bạch chưa được sinh ra, Ôn Phong vẫn là tân trưởng lão có tiền đồ nhất của Thiên Cơ Các, Ngân Huyền liền lão làm sư phụ.

Đáng tiếc, vật đổi sao dời, Ôn Phong rớt đài, Ngân Huyền có tài năng thiên bẩm cũng không lọt vào mắt của mọi người.

Trong sách không viết quá nhiều về Ngân Huyền, hắn chỉ là đại sư huynh của nữ phụ, góp sức cho nữ phụ độc ác, giúp đám nhân vật chính đạt thành tựu “đánh tiểu nhân từ chính đến phụ”.

Mà hôm nay gặp mặt rồi mới biết hắn chính là một mỹ nam có vẻ ngoài hơi lãnh đạm, ngũ quan khi lớn rất đẹp, chỉ có chút lôi thôi lếch thếch, mái tóc dài màu bạc lộn xộn như tổ chim.

Ánh mắt hắn mang theo cảm giác không nhuốm hồng trần, nhìn nhìn Ôn Sương Bạch, dịu dàng nói: “Muội là linh sơ cảnh bậc sáu sao?”

Ôn Sương Bạch: “?”

Cô chỉ vào chính mình, “Muội sao?”

Ngân Huyền uống cháo xong thì cất chén: “Đúng vậy, muội không biết sao?”

Ôn Sương Bạch như người mù đường, lắc đầu.

Huyền Thiên đại lục chỉ khi vượt qua cảnh giới cao hơn mới có cảm giác rõ ràng, còn trong cùng một cảnh giới, mỗi lần thăng bậc đều biến hóa rất nhỏ, Ôn Sương Bạch mới vừa bắt đầu tu luyện nên vẫn chưa cảm nhận rõ lắm.

“Không sao, không biết cũng không quan trọng.” Ngân Huyền đứng lên, ánh mắt lướt qua đống phế tích, bước chân nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn vọt đến ở giữa, duỗi tay đào tấm ván gỗ.

Ôn Sương Bạch buồn bực nhìn nhất cử nhất động của đại sư huynh, tiểu sư muội lại cao hứng vì tỷ của mình đã thăng bậc: “Nhị sư tỷ, tỷ tuyệt quá, nhanh như vậy mà đã tăng từ bậc ba lên sáu!”

“Cảm ơn sư muội.” Ôn Sương Bạch hỏi, “Đại sư huynh đang làm gì vậy?”

Văn Tâm đã quá quen với cảnh này: “Đại sư huynh ăn no xong thì sẽ như vậy, huynh ấy muốn tìm chỗ để ngủ.”

Tiểu sư muội vừa mới dứt lời, Ngân Huyền liền ôm đại tấm ván gỗ đi tìm một mảnh đất bằng phẳng, thả tấm ván xuống, người nằm mắt nhắm tiến vào giấc ngủ.

Ôn Sương Bạch: “?”

Ôn Sương Bạch nhìn thế là đủ rồi.

Trạng thái tinh thần rất tốt nha.

Tác giả có lời muốn nói

Tiểu Tạ: Nàng nhìn đại sư huynh của mình bây giờ giống như cảnh đêm qua ta nhìn nàng.:)

Ha ha, huynh muội ba người đều là những đứa nhỏ thích ngủ.