Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời

Chương 17: Trạng thái tinh thần rất tốt nha

Tiền sắp bay đi rồi!!!

Ôn Sương Bạch hôn mê không lâu lắm, bởi vì cô nghe được có người đang nói về tiền.

“…… Tạ sư huynh, nhị sư tỷ của muội làm sao vậy, tỷ ấy không bị thương chứ?”

“Nàng ta đã ăn cái gì?”

“Hôm nay nhị sư tỷ chưa ăn gì cả.”

“Vậy hôm qua thì sao.”

“Muội không biết, sư tỷ và muội ăn cùng một thứ… Sư tỷ khi nào sẽ tỉnh lại, Tạ sư huynh mau cứu sư tỷ đi…”

“Nàng ta không chết được đâu, để nàng tỉnh lại thì cần hai viên Chân Nguyên Đan, hai trăm linh thạch, dùng không?”

“Dùng! Nhưng có thể cho tụi muội ghi nợ được không, đại sư huynh sẽ trả sau…”

“Khụ khụ khụ, không, khụ khụ khụ ——” Ôn Sương Bạch giãy giụa mở to đôi mắt, hơi thở mong manh nhưng kiên quyết lạ thường, “…… Không…… Dùng……!”

“Nhị sư tỷ, tỷ tỉnh rồi!” Khuôn mặt nhỏ xám xịt của tiểu sư muội bừng sáng.

Sau khi tỉnh lại, Ôn Sương Bạch cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cả người uyển chuyển nhẹ nhàng, trong cơ thể cứ như có nguồn sức lực không thể dùng hết.

Cô ngồi dậy, lặp lại lần nữa: “Tiểu sư muội, không cần dùng thuốc!”

Tiểu sư muội: “Sư tỷ thật sự không có bị gì sao?”

“Khôngbị gì.” Ôn Sương Bạch nói, “Ta luyện khí quá đà, nghỉ ngơi một lát là được.”

Cô vừa dứt lời thì nghe được một tiếng cười nhạt.

Ôn Sương Bạch giương mắt nhìn, Tạ Tử Ân đứng cách giường cả cây số, vẻ mặt trào phúng nhìn cô.

Luyện khí quá đà?

Là dùng thuốc quá liều thì có.

Nhưng bệnh án là chuyện riêng, nàng ta muốn lừa dối thế nào là chuyện của ả.

Tạ Tử Ân mang thái độ lãnh đạm mà nói: “Tỉnh rồi thì đi đi.”

Ôn Sương Bạch đánh giá khắp nơi qua một cái liếc mắt mới phát hiện mình đang ở Y Đường.

Sắc mặt cô không đổi liền nhảy xuống giường, kéo tiểu sư muội: “Chúng ta đi.”

“Từ từ.” Tạ Tử Ân, “Đưa tiền, hai mươi.”

Ôn Sương Bạch cười nhạt: “Dựa vào cái gì chứ, ta đâu dùng thuốc.”

Tạ Tử Ân: “Phí khám bệnh ban đêm, hai mươi.”

Ôn Sương Bạch không phục: “Ngươi xem bệnh một chút liền lấy tận hai mươi?”

Tạ Tử Ân xốc mí mắt, không nói chuyện, nhưng ý trong mắt rất rõ ràng.

Đúng vậy, anh đây rất đáng giá ngàn vàng.

Ôn Sương Bạch không cam lòng yếu thế mà trở về.

Ý trong mắt cô cũng rất rõ ràng.

Hắn không đáng giá.

Y Đường phản phất mùi dược liệu nhẹ nhàng nhưng giữa hai người là mưa giông bão tố, ai cũng không chịu lui một bước.

Văn Tâm ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn Ôn Sương Bạch, lại nhìn Tạ Tử Ân, nháy mắt chen vào cuộc đối chọi gay gắt giữa hai người, lấy túi nhỏ trong ngực ra.

“Không cần đâu, để muội trả tiền.” Cô bé đổ toàn bộ linh thạch trong túi ra bàn, tổng cộng 32 viên, nàng cất mười hai viên đi.

Cô bé này còn hiểu chuyện hơn nàng ta.

Tạ Tử Ân trào phúng liếc nhìn Ôn Sương Bạch rồi thu hồi tầm mắt, duỗi tay lấy linh thạch.

Kết quả có một bàn tay còn nhanh hơn mắt, một tay che hết hai mươi viên linh thạch, đẩy cho Văn Tâm, còn không quên mỉa mai nói: “Ôi, Tạ y tu mà cũng lấy tiền của một đứa nhỏ?”

Sắc mặt Tạ Tử Ân nhàn nhạt phản bác: “Ngươi có thể bắt một đứa trẻ vác ngươi từ đống phế tích tới đây, lại còn muốn đứa nhỏ trả tiền giúp ngươi? Người làm sư tỷ như ngươi cũng rất hiếm thấy khó tìm.”

Ôn Sương Bạch há mồm muốn mắng, nhưng lại chậm một bước, sư muội đã mở miệng.

“Tạ sư huynh, sư tỷ đối với ta rất tốt!” Văn Tâm rốt cuộc cũng tìm được thời cơ ngăn hai người này đấu khẩu, nàng vội vàng kéo sư tỷ nhà mình, nhỏ giọng nói, “Nhị sư tỷ, Y Đường thật sự có quy định thu tiền khám bệnh mà…”

Ôn Sương Bạch nhắm mắt, nén xuống cả một bụng đầy lửa giận, đẩy cô bé ra sau lưng mình, lấy trong túi của bản thân ra đủ hai mươi viên linh thạch rồi quăng cho Tạ Tử Ân: “Được chưa?”

Tạ Tử Ân nhận lấy linh thạch, mở sổ sách của Y Đường ra ghi lại.

Ôn Sương Bạch cũng không đi.

Bởi vì Tạ Tử Ân vừa mới nhắc nhở cô một việc.

Ôn Sương Bạch giọng ác liệt mà nói: “Sao hả, hai mươi là đủ rồi? Đất ta đang đứng không thu tiền sao? Giường ta mới nằm cũng không thu tiền sao?”

Tạ Tử Ân cũng không ngẩng đầu lên: “Không.”

Y Đường không có quy định này.

Cũng chính là không thu tiền.

Ôn Sương Bạch nghe được đáp án mình muốn, lộ ra nụ cười tươi rói nhất đêm nay, xoay người nói với Văn Tâm: “Sư muội, chúng ta đi…… Ai ui ——” Ôn Sương Bạch bỗng nhiên la lên, khó chịu xoa huyệt thái dương, giọng vô cùng suy yếu, “Sư muội, tỷ đột nhiên cảm thấy choáng váng… Chúng ta nghỉ lại Y Đường này đến hừng đông rồi hẳng đi.”

Tạ Tử Ân mới viết được vài chữ: “?”

______

Tác giả có lời muốn nói:

Ở hiện đại, bác sĩ Tạ một lần khám thu 150 tệ.