Tình Yêu Tan Biến

Chương 15

Kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối là kế hoạch trong cuộc đời tôi. Bất kể là vì gia tộc hay sự nghiệp của tôi thì đó vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Có quá nhiều điều không lường trước khi kết hôn với một cô gái có gia thế quá chênh lệch, không thể đoán trước được sẽ có những rắc rối gì. Tôi nhận định như thế từ những cuộc hôn nhân của người ở gần mình mà ra, cuối cùng đều chấm dứt trong thất bại.

Vốn dĩ hôn nhân không đóng vai trò gì lớn trong cuộc đời tôi, không cần phí nhiều tâm tư cho nó. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ xem hôn nhân là trọng tâm cuộc đời.

Hôn nhân chỉ thế thôi, bề ngoài không có gì trở ngại, hai người có thể chung sống hòa bình, không gây phiền phức cho nhau, thế là đủ. Hơn nữa vì hoàn cảnh gia đình lẫn điều kiện sống nên tôi phải thừa nhận, tôi luôn nhìn người với ánh mắt thành kiến.

Tôi tin rằng, người phụ nữ được sinh ra trong một gia tộc lớn, được nuôi dưỡng trong môi trường ưu việt từ nhỏ, ít nhất sẽ có phẩm chất đoan trang, nhã nhặn, phóng khoáng, tam quan tương đồng với tôi, đó là yêu cầu tối thiểu của tôi trong hôn nhân.

Sau khi kết hôn tôi mới biết, thì ra một người dối trá, khoe khoang, tự phụ không hề liên quan đến văn hóa và điều kiện gia đình.

Thời gian ở chung với vợ càng dài, tôi càng thấy rõ khuyết điểm của cô ta. Bỏ cái mác con gái nhà giàu đi thì cô ta không khác gì những cô gái trước đây từng ở bên cạnh tôi, thậm chí còn tệ hơn.

Có gia tộc chống lưng, cô ta có khả năng đối đầu với tôi. Cô ta có những khuyết điểm mà tôi chưa từng thấy ở những người phụ nữ trước đây, hống hách, ngang ngược, vô lý, hung hãn, thậm chí cãi nhau với tôi, động tí là kéo người lớn hai bên ra phân xử.

Lúc này tôi mới phát hiện, người phụ nữ mà tôi quen biết từ nhỏ này lại có một mặt không ai biết như thế. Không ở chung lâu với cô ta, không hiểu tính cách thực sự của cô ta, cuộc hôn nhân này khiến tôi hối hận cũng đã muộn.

Tôi từng nghĩ hôn nhân không quan trọng với mình, chỉ sau khi có một cuộc hôn nhân đầy thất vọng, tôi mới biết mình khao khát một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp đến thế nào.

Tôi đã vô số lần nghĩ, nếu người tôi cưới là Thanh Từ thì tốt biết bao. Thanh Từ, nếu cô ấy là vợ tôi thì thật hạnh phúc.

Tôi đã từng có cơ hội, nhưng nó đã bị chính tay tôi hủy hoại.

Đột nhiên tôi nhớ, Thanh Từ đã từng thích tôi.

Tôi luôn biết điều đó, ánh mắt cô ấy nhìn tôi luôn sáng lấp lánh.

Thích một người là điều không thể che giấu được.

Tôi nghĩ, tôi yêu Thanh Từ như vậy, nếu giờ tôi đi tìm cô ấy, nói với cô ấy tôi hối hận. Cô ấy sẽ cho tôi một cơ hội chứ?

Chắc chắn là thế, cô ấy luôn mềm lòng, lương thiện.

Tôi bay đến thành phố cô ấy ở, tôi muốn mang cô ấy về.

Tôi đứng ngoài hàng rào tre thấp, nhìn Thanh Từ đang chụp ảnh vườn rau của mình. Đinh Lộ ở bên cạnh đang cầm xẻng.

Tôi không nghe được họ đang nói gì, chỉ thấy Thanh Từ buông máy ảnh, cầm khăn lau mồ hôi trên trán Đinh Lộ.

Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, niềm hạnh phúc tỏa ra trong ánh mắt.

Lúc này tôi mới thoát khỏi sự lừa mình dối người, lần đầu tiên nhìn thẳng vào tình cảm của hai người họ. Tận mắt nhìn thấy tôi mới dám thừa nhận, cô ấy thực sự yêu Đinh Lộ.

Hai người làm xong việc, Thanh Từ đứng phía sau Đinh Lộ, nhảy lên lưng cậu ta. Đinh Lộ cõng cô ấy đi vào nhà, cô tựa vào lưng cậu ta, cười khẽ.

Hóa ra cô ấy cũng có tính tình như một cô bé con, đáng yêu, hoạt bát, làm nũng.

Giây phút này, tôi biết, tôi đã vĩnh viễn mất cô ấy.

---Hết---