Tình Yêu Tan Biến

Chương 11

Lúc bà nội qua đời, anh bận trước bận sau, làm những việc người thân phải thực hiện, còn tự tay ôm thi hài bà nội. Anh luôn ở bên tôi khi tiễn bà đi, bầu bạn bên tôi vào lúc tôi đau buồn nhất.

Anh biết những việc trong quá khứ của tôi nhưng không bận tâm. Anh nói, quá khứ của tôi anh không muốn tìm hiểu. Anh ở chung với tôi một năm, hiểu con người tôi là thế nào, anh chỉ tin vào nhận định của mình.

Tình cảm của anh thẳng thắn, nồng nàn, tựa như ngọn lửa vây quanh tôi nhưng có chừng mực, không làm tổn thương tôi.

Chúng tôi chung sống như một đôi vợ chồng suốt một năm, anh luôn là người sưởi ấm, an ủi, bao dung tôi.

Cảm giác được chăm sóc này thực sự rất khó để cưỡng lại, tôi đã chìm vào trong đó.

Quãng đời còn lại dài như thế, tôi thật may mắn khi có thể tìm được một người nắm tay đồng hành.

Tôi và Đinh Lộ không làm thủ tục ly hôn, tiếp tục chung sống dưới một mái nhà nhưng với thân phận người yêu.

Tuy tôi và Cố Vân Châu ở bên nhau được 5 năm nhưng chúng tôi không phải mối quan hệ yêu đương bình thường, còn Đinh Lộ thì từ trước giờ chưa từng yêu ai. Hai người gần 30 tuổi không có kinh nghiệm yêu, chúng tôi bắt chước theo những đôi tình nhân khác, hẹn hò, du lịch, trò chuyện, ôm nhau nằm trên sô pha xem phim …

Sau một năm rưỡi yêu nhau, chúng tôi xác định cả hai sẵn sàng chấp nhận nhau là người yêu, cùng chung sống hết quãng đời còn lại.

Dù sao thì chúng tôi cũng đã đăng ký kết hôn, xem như giản lược đi một thủ tục, thời gian tới cứ thuận theo tự nhiên.

Với sự kiên trì của tôi, chúng tôi không tổ chức đám cưới, hai người đi du lịch xem như đã trải qua quá trình tổ chức đám cưới.

Một thời gian sau, một ngày nọ, tin tức về Cố Vân Châu lại xuất hiện trên mạng.

Anh ôm eo một ngôi sao điện ảnh đang nổi tiếng vào khách sạn, bức ảnh là tin đầu đề chuyên mục giải trí của các tạp chí lớn.

Tiêu đề đều là “Cuộc hôn nhân thế kỷ đã xuất hiện đèn báo động”, “Nɠɵạı ŧìиɧ”, “Ngôi sao nổi tiếng làm người thứ ba”…

Mở TV, đúng lúc chiếu đến tin tức này, tôi xấu hổ tắt TV đi, không khí vô cùng yên tĩnh.

Đinh Lộ nhìn tôi, ngập ngừng hỏi: “Chúng ta rời khỏi thành phố này nhé?”

Tôi suy nghĩ một lúc, hỏi anh: “Công việc của anh thì sao?”

“Anh làm thầu xây dựng, ở đâu cũng sống được.” Giọng anh hết sức thản nhiên.

Đây là thành phố nơi Cố Vân Châu ở, tôi cảm thấy dù gì thì Đinh Lộ cũng có để ý. Nếu anh đã có thể bỏ lại sự nghiệp vững chắc của mình, quyết tâm thay đổi, bắt đầu lại ở một nơi khác, tôi đã quyết định ở bên anh đến hết cuộc đời, thế thì có gì mà phải do dự?

Mặc dù kênh về vườn rau của tôi đã có hàng triệu người theo dõi nhưng ưu điểm lớn nhất của loại hình truyền thông này là linh hoạt, đổi một nơi khác hoàn toàn không có gì ảnh hưởng.

Chúng tôi mất vài tháng để giải quyết tất cả việc liên quan cũng như nhà cửa, công việc.

Chúng tôi đến định cư nơi quê cũ của tôi.

Thành phố này có phong cảnh đẹp, nhịp sống chậm rãi, thích hợp cuộc sống thong dong đến già.

Bên cạnh đã có người yêu, quãng đời còn lại cứ nhàn nhã tận hưởng là tốt rồi.