Tình Yêu Tan Biến

Chương 10

Người Cố Vân Châu giới thiệu cho tôi tên Đinh Lộ, bằng tuổi tôi, tướng mạo đường hoàng, vóc dáng cao lớn.

Ba Đinh Lộ trước đây là tài xế của Cố Vân Châu. Vợ ông nɠɵạı ŧìиɧ, ông đi tìm người kia tính sổ nhưng lại bị đánh c.h.ế.t.

Lúc đó Đinh Lộ vừa thành niên, còn đang đi học. Vì muốn đòi công bằng lại cho ba mà anh nghỉ học, tìm kiếm những mối quan hệ để nhờ giúp đỡ.

Nhưng anh là một thanh niên trẻ không tiền không thế, sao có thể là đối thủ của người kia? Người kia thuê một luật sư rất giỏi, bào chữa ông ta chỉ phòng vệ chính đáng, thậm chí không cần chịu trách nhiệm pháp lý.

Sau đó, Đinh Lộ tìm đến Cố Vân Châu. Lúc ấy Cố Vân Châu vừa tiếp quản công ty nhưng có gia thế, có năng lực nên nhanh chóng tống được người kia vào tù.

Đinh Lộ nói với Cố Vân Châu, anh nợ Cố Vân Châu một ân tình, sau này có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần anh có thể làm được thì chắc chắn anh sẽ giúp.

“Yên tâm, anh ta là người nghĩa khí, đáng tin.” Cố Vân Châu nói với tôi, “Hơn nữa anh ta đang làm thầu xây dựng, bất kể tiền bạc hay thân thế thì vẫn cao hơn em, không lợi dụng em điều gì.”

Tôi gặp mặt Đinh Lộ. Anh ấy có khí khái giang hồ nhưng ánh mắt trong sáng, ngay thẳng, có vẻ là người đáng tin. Hơn nữa tôi tin Cố Vân Châu, nhân phẩm Đinh Lộ chắc hẳn đáng tín nhiệm.

Một tuần sau, tôi và Đinh Lộ đi đăng ký kết hôn.

Vị hôn thê của Cố Vân Châu có thể đã biết tin tôi kết hôn, hoặc có thể cô ấy không bận tâm đến nhân vật nhỏ nhoi như tôi nên không bao giờ đến tìm tôi.

Hai tháng sau, đám cưới thế kỷ của Cố Vân Châu được tất cả phương tiện truyền thông lớn đưa tin. Tôi nhìn thấy một bức ảnh đám cưới do vị khách nào đó lén tung ra, cô dâu chú rể đang trao nhẫn cưới, hai người đều mỉm cười.

Tôi chưa từng thấy nụ cười thoải mái như thế của anh, tốt quá, xem ra anh rất hài lòng về cô dâu và đám cưới.

Chỉ cần anh hạnh phúc là tốt rồi, tất cả những việc tôi làm đều đáng giá.

Sau này chúng tôi sẽ thực sự không gặp lại nhau nữa.

Tôi không phải là người thể hiện tình cảm ra bên ngoài. Tình cảm đối với Cố Vân Châu, từ lúc ban đầu động lòng đến tổn thương, cuối cùng ép buộc bản thân phải từ bỏ, tất cả đều là việc của một mình tôi.

Trong tình cảm, tôi luôn cho rằng mình là người trả giá. Yêu một người, hết lòng vì người đó, tôi cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn cảm thấy rất hạnh phúc.

Tôi nghĩ, trong mối quan hệ không có kết quả này, tôi đã cạn kiệt sức lực, có lẽ sau này không bao giờ bỏ ra nhiều đến thế vì ai nữa. Tôi sẽ không động lòng với bất kỳ ai.

Nhưng tôi gặp Đinh Lộ.

Ở bên Đinh Lộ là điều tôi không bao giờ ngờ đến.

Trong hai chúng tôi, anh ấy là người cho đi nhiều hơn, tôi hưởng thụ những điều anh ấy làm cho tôi, nhận sự quan tâm, chăm sóc của anh.

Trong thời gian ở chung, tôi có thể cảm nhận rõ ràng, trái tim lạnh lẽo của mình đã được anh sưởi ấm từng chút một, người cũng dần có sức sống hơn.

Hóa ra cảm giác được người khác che chở là thế này, khiến người ta trầm mê, hãm sâu vào đó.

Ban đầu tôi xem Đinh Lộ như bạn cùng nhà.

Chúng tôi ở cùng nhà nhưng không ở cùng phòng. Lúc đó chúng tôi đã thỏa thuận, một năm sau sẽ ly hôn.

Tôi đối đãi với anh lịch sự, khách sáo.

Tôi thích nấu ăn, một ngày ba bữa đều tự tay tôi nấu. Một mình ăn không hết, bỏ đi thì lãng phí, tôi mời Đinh Lộ ăn cùng.

Ăn mãi, Đinh Lộ bị nuôi thành kén ăn, không chịu đi ăn bên ngoài nữa.

Lúc đầu, thỉnh thoảng chúng tôi trò chuyện bâng quơ, sau thì những cuộc trò chuyện dần nhiều lên.

Đinh Lộ nói với tôi, trước giờ anh không có ý định kết hôn. Khi còn nhỏ, tận mắt chứng kiến mẹ thường xuyên nɠɵạı ŧìиɧ, còn đưa những người đàn ông khác nhau về nhà nên anh có ám ảnh với phụ nữ. Nhưng vì anh nợ Cố Vân Châu một ân tình nên Cố Vân Châu cần anh giúp, anh đồng ý không hề do dự.

Dù sao anh đã dự định sống độc thân cả đời, kết hôn giả một lần cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh.

Thời hạn một năm đến gần, tôi đề nghị đi làm thủ tục ly hôn.

Đinh Lộ trịnh trọng hẹn tôi nói chuyện, nói anh thay đổi quan điểm về hôn nhân và cách nhìn phụ nữ. Anh hỏi tôi có thể cho anh một cơ hội, thử có mối quan hệ thật sự với anh.

Nhìn bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nhưng không giấu được sự thấp thỏm lo lắng trong mắt anh, tôi bỗng dưng cảm thấy người đàn ông này cũng có phần đáng yêu.

Sau một năm ở chung, sắp đến thời điểm tách ra, thực ra tôi đã dự đoán được phản ứng của anh. Bởi vì bản thân tôi cũng đã vô thức nảy sinh sự quyến luyến không nỡ chia xa.

Tôi không muốn cứ thế mà kết thúc với anh, không muốn để lại sự tiếc nuối cho mình. Tôi gật đầu, đáp: “Được.”

Đinh Lộ là kiểu người hoàn toàn trái ngược với Cố Vân Châu, cũng rất khác với những người tôi từng tiếp xúc trong công việc trước kia.

Tóc anh luôn cắt rất ngắn, không hề chăm chút. Anh chưa bao giờ mặc âu phục, thắt cà vạt, mùa hè luôn mặc quần short áo ba lỗ, mang dép lê; mùa đông là những bộ đồ bình thường hàng ngày, hoặc là đồ thể thao. Anh không thích cơm Tây, rượu vang; anh thích nhất là ăn xiên nướng uống bia.

Giọng anh to, nói cười sang sảng, thấy đội bóng yêu thích của mình thua thì còn chửi thề dăm ba tiếng.

Anh phóng khoáng, hơi thô lỗ, nhưng đồng thời lại ân cần, kiên nhẫn.

Anh luôn xuất hiện ở vườn rau với chiếc cuốc trong tay khi tôi cần, đảm nhận cả những việc nặng nhọc như bón phân.

Bảo vệ ở khu nhà có lần trêu ghẹo tôi, anh biết được thì khiếu nại đến khi người kia bị sa thải. Anh còn túm người đó đến trước mặt tôi xin lỗi.