Tình Yêu Tan Biến

Chương 4

Sáng hôm sau, tôi vụng về thắt cà vạt giúp anh nhưng thắt mãi không đẹp.

Trên đỉnh đầu tôi vang lên tiếng anh cười khẽ: “Để tôi tự làm.”

Thay đồ xong, anh hỏi có muốn ăn sáng cùng không, tôi cuống quít lắc đầu, anh bảo tài xế đưa tôi đến công ty.

Hai ngày sau đó, tôi tìm Cố Vân Châu ký tên, anh vẫn nghiêm nghị như thường lệ, không hề có biểu cảm gì khác.

Tôi cũng mỉm cười lễ phép: “Cảm ơn Cố tổng.”

Cố Vân Châu giống như có cảm giác mới mẻ với tôi, hơn một tháng liên tục sau đó, cứ cách hai ngày anh sẽ cho tài xế đến đón tôi về chỗ anh.

Buổi tối quấn quýt triền miên, ban ngày lại bình thản như không có việc gì, đây là cách chúng tôi ở bên nhau.

Đôi khi ngẫm lại, người đứng đầu tập đoàn, lạnh lùng băng giá như bông hoa trên núi cao lại duy trì mối quan hệ thân mật với tôi, cảm giác này thật kỳ diệu, không chân thật.

Một tối thứ sáu anh đến đón tôi.

Ngày hôm sau không phải đi làm, sáng tôi vẫn dậy định rời đi đúng giờ nhưng anh lại ôm tôi lại.

“Đừng đi.” Anh không mở mắt, giọng nhừa nhựa.

Trong công ty không thể nào nghe được giọng nói còn nhập nhèm buồn ngủ thế này, trong nháy mắt, tôi bỗng quên mất thân phận của anh.

Tôi lại nằm xuống, tiếp tục nằm với anh.

Nằm lơ mơ một lúc rồi tôi ngủ thϊếp đi thật, khi thức giấc thì bên cạnh đã không có ai.

Tôi hoảng hốt ngồi dậy, vội vã xuống lầu.

Anh đang ngồi trong phòng ăn dưới lầu ăn cơm, nhìn thấy tôi thì nói rất tự nhiên: “Dậy rồi? Đến đây ăn cơm.”

Giây phút đó, tôi cả gan sinh ra ảo tưởng, cảm thấy đây là nhà mình.

Chồng gọi vợ đến ăn sáng, một hành động hết sức bình thường nhưng lại đẹp lạ kỳ.

Nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, xác định rõ thân phận mình. Sau đó tôi rụt rè đến mức khi ăn tay chân co quắp lại.

Ăn cơm xong, Cố Vân Châu dựa vào sô pha, nhàn nhã xem báo. Anh vẫy tay với tôi, ý bảo tôi qua đó ngồi.

Tuy đã có những sự gần gũi thân thiết với anh nhưng đây là lần đầu tiên tôi ở cạnh anh vào lúc ban ngày, trong trạng thái tỉnh táo, tôi không khỏi lúng túng, căng thẳng.

Cô giúp việc theo giờ đến, tôi chớp cơ hội đứng lên, nói tôi vào bếp giúp cô ấy.

Vào trong bếp, cảm giác áp bức mạnh mẽ quanh người mới biến mất, tôi thả lỏng cả người.

Buổi trưa tôi nấu canh cá diếc. Nước canh màu trắng sữa rất bắt mắt, tỏa mùi thơm lừng. Đây là món sở trường tôi học được từ bà nội, từ lúc học cấp 2 tôi đã biết nấu, mấy năm nay tay nghề càng tiến bộ.

Cố Vân Châu rất nể tình ăn hai bát canh cá, khen tôi hiền huệ đảm đang.

Lần đầu tiên có người khen tôi như thế, cách dùng từ tuy hơi xưa nhưng tôi không khỏi vui mừng.

Sau này, anh thường đón tôi vào cuối tuần, nói muốn ăn canh cá tôi nấu.

Sau nữa, anh bảo tôi trả căn phòng thuê đi, dọn vào căn chung cư ở trung tâm thành phố của anh, anh cũng bắt đầu thường xuyên ngủ lại.

Theo thời gian chúng tôi ở cùng nhau càng nhiều, anh và tôi càng trở nên giống một đôi tình nhân sống chung bình thường khác.