Quý Trường Anh mới nghe được lời của đại đường ca thì không khỏi nhìn hắn ta bằng con mắt khác.
Có thể đổi vị trí suy xét mà nói ra lời đó, có thể thấy được lòng dạ rộng rãi, làm người cũng không bảo thủ.
"Muội phu à, nhà ngươi quả là người có học thức, lời của đại chất tử này thật cao cả! Đáng tiếc là ta không có khuê nữ, bằng không nhất định sẽ kết thân, đứa nhỏ này quả là không tệ!"
Chu An vỗ vai Quý Phong Thu, có chút hâm mộ.
Quý Phong Thu ưỡn ngực: "Đó là đương nhiên! Đây chính là trưởng tử của đại ca ta, từ nhỏ đến lớn, dù là học hành hay lễ nghi cũng đều rất chú trọng."
"Tập hợp! Tập hợp!"
Quan sai cầm chiêng trống vừa gõ, đám người liền bắt đầu di chuyển.
Chu Lưu thị cũng không nhịn được nữa, khóc lóc dặn dò Chu thị: "Các con phải sống tốt, con cũng đã làm mẫu thân thì phải chăm sóc tốt cho Tiểu Anh và Tiểu Xuyên! Đến nơi rồi nhất định phải gửi thư báo tin."
Chu thị vỗ ngực: "Nương yên tâm! Chúng con chỉ dời nhà thôi, đến lúc đó nương nhớ con thì cứ đến tìm con!"
Chu An không ngừng vuốt ve đầu hai tỷ đệ mà lòng không nỡ, nói với Quý Phong Thu bằng giọng không mấy vui vẻ: "Hãy chăm sóc tốt cho nguyệt nương và bọn nhỏ, bằng không thì... ngươi biết hậu quả đấy."
Quý Phong Thu nghĩ đến nghề mổ lợn gia truyền của nhạc phụ và bốn cữu ca cao lớn vạm vỡ, người run lên, lập tức cam đoan: "Đại ca yên tâm, đến nơi ta sẽ lập tức viết thư cho mọi người!"
Để chứng minh quyết tâm của mình, ông ấy vung tay nải định khiêng trên vai.
Kết quả dùng sức quá mạnh, tay nải trên cổ vung mạnh một vòng rồi rơi xuống đất.
Đại cữu ca cau mày, ghét bỏ đưa tay kéo ông ấy.
"Sai lầm... Sai lầm... Ha ha." Quý Phong Thu lúng túng đứng dậy.
Chu thị không để ông ấy lãng phí thời gian ở đây, kẹp cả chồng và tay nải chạy về phía đoàn người lưu đày.
Thấy ánh mắt ghét bỏ của nhạc mẫu và đại cữu ca càng lúc càng xa.
Quý Phong Thu dứt khoát từ bỏ hình tượng, tay chân như sợi mì mềm nhũn rủ xuống, thản nhiên bị Chu thị kẹp dưới nách chạy về phía đám người.
Thôi thôi, cũng chẳng phải lần đầu mất mặt.
——
Bên kia huyện nha, chủ bộ mang theo chút lương thực cũ năm xưa đi gặp cấp trên.
Hắn và Điển sử đã bàn bạc, quyết định đổ hết mọi chuyện lên đầu Huyện lệnh và Trương Xương đã chết.
Cái chết của hai người quá kỳ lạ, để tránh đồn đại không hay nên đã để cấp trên đến điều tra.
Hai người bàn bạc bịt miệng nha dịch, sau đó thống nhất tuyên bố với bên ngoài rằng Huyện lệnh đột phát bệnh tật mà mất.