【Sắp làm nhiệm vụ rồi, sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy?】
Giọng nói lạnh lùng của 001 vang lên trong đầu Giang Thanh Từ.
【Nhiều sao?】 Giang Thanh Từ không cảm thấy mình đã uống quá nhiều, nhưng lại không nhận ra rằng mặt mình đã bắt đầu đỏ.
Trình Huy đưa cho cậu vài ly rượu trái cây có vị ngọt nhẹ, Giang Thanh Từ uống nhiều ly như thể đang uống nước trái cây, cảm thấy nóng lên.
Bên ngoài, cậu mặc một chiếc áo khoác có mũ, lúc này liền kéo khóa xuống, cởi ra, để lộ chiếc áo ngắn tay bên trong.
Rõ ràng chiếc áo thun ngắn tay rất rộng, nhưng khi Giang Thanh Từ mặc vào, lại tạo ra cảm giác vừa thuần khiết vừa đầy dụ hoặc. Chỉ cần nhìn thấy một mảng xương quai xanh trắng mịn ló ra từ cổ áo, cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc này, người ngồi bên cạnh Giang Thanh Từ không khỏi nhỏ giọng lại, ánh mắt như sói thèm thịt, chằm chằm nhìn đôi môi đỏ và phần da trắng muốt dưới cổ áo rộng của Giang Thanh Từ.
Ngồi cạnh Giang Thanh Từ là Trình Huy, người đầu tiên không ngồi yên được. Anh đưa tay ra, như mọi khi, định ôm lấy vai Giang Thanh Từ để khẳng định chủ quyền, nhưng Giang Thanh Từ lại bị 001 nhắc nhở về nhiệm vụ. Nghĩ đến đêm nay vẫn còn việc quan trọng phải làm, cậu đột nhiên đứng dậy.
Tay của Trình Huy vớt vào khoảng không.
Gương mặt Giang Thanh Từ đỏ bừng, cậu đặt ly rượu xuống và tuyên bố: "Tôi muốn đi vệ sinh."
Lời nói của cậu khiến mọi người xung quanh yên lặng. Đêm nay, Giang Thanh Từ là nhân vật chính, nên khi cậu nói vậy, lập tức có người đề nghị: "Thanh Từ, nơi này rất rộng, lần đầu cậu đến đây, để tôi dẫn cậu đi nhé?"
Người đầu tiên nói điều này liền bị những người khác lườm một cái.
Nhưng dù bị lườm, họ cũng không chịu bỏ qua cơ hội này, liên tục nói: "Cậu có biết đường đâu! Uống đến mặt đỏ cả rồi, để lát nữa lại đưa Thanh Từ đến nhầm phòng thì không ổn."
Giang Thanh Từ bị họ làm ồn đến mức đau đầu, “Im đi.”
Mấy người đàn ông lập tức bị lời nói của cậu làm cho im lặng.
Giang Thanh Từ nói: "Tôi đi vệ sinh, các anh đợi tôi ở đây."
"Rõ chưa?"
Giọng nói của thiếu niên mang theo chút kiêu ngạo và ra lệnh.
Nếu cha mẹ của những công tử này nói với họ như vậy, họ đã sớm phản đối và quay lưng lại rồi.
Nhưng lúc này, từng người một đều không thể thốt ra lời từ chối.
Thấy vậy, Giang Thanh Từ hài lòng gật đầu, rồi xoay người rời khỏi ghế.
Mặt cậu đỏ ửng, nhưng bước chân không hề do dự, thậm chí còn có phần vội vàng, trong lòng chỉ nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng khi rời khỏi không gian tối tăm của quán bar và bước vào hành lang sáng sủa được trang hoàng cao cấp, Giang Thanh Từ lại bắt đầu cảm thấy mơ hồ.
Phòng của kẻ giàu có, đi thế nào mới đến được?
...
Bên trong phòng.
Lục Chấp lạnh lùng nhìn những người đàn ông và phụ nữ đẹp đẽ vừa ùa vào phòng, lạnh nhạt nói: “Xem ra, Bùi tiên sinh không thực sự đến để bàn chuyện hợp tác.”
“Haha.” Người đàn ông ngồi đối diện anh với mái tóc dài buộc cao, đôi mắt phượng đầy vẻ cười cợt, xung quanh anh ta toàn trai xinh gái đẹp vay quanh, đang rót rượu và đút điểm tâm cho anh, “A Chấp à, lâu rồi không gặp, sao anh vẫn cổ hủ như vậy? Đến một nơi như thế này mà còn nói chuyện làm ăn, chẳng phải quá mất vui sao?”
“Tôi thấy anh sống quá nghiêm túc, hôm nay coi như là bồi tôi, chơi vui một chút thế nào?”
Nói xong, người đàn ông liếc mắt ra hiệu cho mọi người xung quanh, những chàng trai cô gái xinh đẹp lập tức hiểu ý, rót rượu vào ly và tiến về phía Lục Chấp với những cử chỉ quyến rũ.
Lục Chấp lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Bùi Ân La, nếu cậu gọi tôi đến đây chỉ để nói những chuyện này, thì tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Dứt lời, Lục Chấp định rời đi. Với thân hình cao lớn của anh, mấy nam nữ ở hội sở không thể ngăn cản nổi, đành nhìn về phía Bùi Ân La cầu cứu.
“Lục Chấp, anh như vậy là không giữ chữ tín đấy.” Bùi Ân La lập tức đứng dậy cản đường, nụ cười vẫn nở trên môi, nhưng bất cứ ai quen biết anh đều biết, ẩn sau nụ cười đó là điều gì.
Lục Chấp nhíu mày, lạnh lùng nhìn Bùi Ân La. Anh không tin rằng Bùi Ân La dám làm gì mình, chỉ là muốn xem Bùi Ân La sẽ giở trò gì.
Bùi Ân La lấy một ly rượu đầy từ tay người bên cạnh, cười nói: “Chúng ta cũng đã vài năm không gặp, thật khó khăn mới gặp lại, anh không uống với tôi một ly sao?”
Lục Chấp không nói gì. Anh và Bùi Ân La thực sự đã không gặp nhau trong vài năm, nhưng Bùi Ân La không nhắc đến việc trong những năm đó, anh đã gây khó dễ cho Lục gia bao nhiêu lần.
Lục gia và Bùi gia vốn là hai gia tộc có thế lực ngang nhau, từng có quan hệ qua lại, nhưng kể từ khi Bùi Ân La lên nắm quyền, Bùi gia đã dần dần thể hiện tham vọng áp chế Lục gia, và hai nhà trở thành đối thủ.
Dưới ánh mắt cười cợt của Bùi Ân La, Lục Chấp nhận lấy ly rượu từ tay anh, không hề do dự, uống cạn ly rượu trong một hơi.
Ly rượu bị anh ném lại vào tay Bùi Ân La, Bùi Ân La chân thành tán thưởng: “Thật sảng khoái!”
Anh xoay ly rượu trống trong tay, cuối cùng nhường đường cho Lục Chấp.
Nhìn bóng dáng Lục Chấp rời đi, mấy chàng trai lập tức tiến lại gần Bùi Ân La, "Bùi tiên sinh, để anh ta đi như vậy sao?"
“Tất nhiên là không.” Bùi Ân La cười, ném ly rượu vào thùng rác, tạo ra một tiếng loảng xoảng.
“Nếu Lục Chấp nghĩ tôi là kẻ phóng đãng, thì tôi cũng phải để người anh em này của tôi, tận hưởng một chút sự phóng đãng vui sướиɠ.”
Trong nụ cười của Bùi Ân La, pha lẫn một chút độc địa.
“Các người, giờ hãy theo sau anh ta, nếu thấy có phản ứng, lập tức đưa về phòng, chú ý đừng để ai thấy.”
“Hiệu dụng của thuốc sẽ sớm phát tác thôi.”
Như Bùi Ân La đã nói.
Lục Chấp vừa đi một lúc, liền cảm thấy không thoải mái.
Cơn nóng bốc lên khắp cơ thể, anh lập tức nghĩ đến ly rượu mà Bùi Ân La đã đưa cho mình.
Ánh mắt của Lục Chấp trở nên lạnh lẽo, nhưng thân nhiệt của anh lại ngày càng tăng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng theo sau, Lục Chấp thậm chí không cần nghĩ cũng biết đó là người của Bùi Ân La.
Anh tự mình đến đây là vì tình cảm ngày xưa với Bùi Ân La, nhưng anh không ngờ Bùi Ân La lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy với mình.
Ý thức của Lục Chấp dần trở nên mơ hồ, và có vẻ như phía sau cũng nhận ra điều này, tiếng bước chân liền dồn dập hơn.
Đúng lúc đó, trong tầm mắt mờ mịt của Lục Chấp, xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Bóng dáng đó xuất hiện, khiến người theo sau anh dường như có điều lo ngại, bước chân chậm lại.
Lục Chấp không còn suy nghĩ được gì nữa, tiến lên và nắm lấy cánh tay người đó, thấp giọng nói: "Đưa tôi về phòng nghỉ."
Và hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong lòng Lục Chấp hiện lên một hình ảnh, đôi mắt mèo đẹp đẽ kia.