"Đừng nói chuyện."
"Tôi quay lưng lại với camera, nó không thể ghi lại biểu cảm và khẩu hình của tôi, nhưng anh thì đang đối diện với nó."
Thôi được. Israel tiếc nuối nghĩ thầm trong lòng.
Sau đó, Lận Hoài Sinh không biết từ đâu lấy ra một con dao nhỏ, khéo léo nhét nó vào ống tay áo chật cứng của Israel trong lúc giả vờ dò dẫm.
"Giấu kỹ đi, đêm nay dùng. Ổ khóa phòng thẩm vấn không chắc chắn lắm, anh có thể tìm cách mở nó chứ?"
Dưới sự che chắn của Lận Hoài Sinh, Israel khẽ gõ mã số trên đùi cậu: [Ok]
"Anh biết tôi cao bao nhiêu không?"
[Khoảng 180?]
Israel theo phản xạ trả lời.
"Anh giỏi toán không?"
[Lấy bằng thạc sĩ có tính không?] Israel viết chữ "M" (viết tắt của "master") lên đùi của Lận Hoài Sinh để đáp lại.
Cuộc trao đổi bí mật qua lời thì thầm, cùng những chạm nhẹ qua lớp vải trên đùi diễn ra trong không gian tĩnh lặng, đầy căng thẳng nhưng cũng đầy mơ màng. Cả hai đều đang cố gắng tránh khỏi những nguy hiểm đã biết và chưa biết, khiến bầu không khí vừa căng thẳng lại vừa quyến rũ.
Israel vẫn giữ nguyên vẻ ngoài như đang ngủ say, nhưng trong lòng suy nghĩ của anh ta lại không ngừng phiêu xa.
Thậm chí Anh ta còn cảm thấy cuộc trò chuyện này giống như một cuộc hẹn hò lần đầu được giới thiệu bởi một người bạn tại quán cà phê, nơi hai người cố gắng phá tan sự ngượng ngùng bằng những chủ đề không quan trọng, chia sẻ về cuộc sống và sở thích của mình, tạo nên một "mật mã tình yêu" để tiến gần nhau hơn.
Vậy còn anh ta và Lận Hoài Sinh thì sao?
Có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, anh ta cũng có thể thử hẹn hò với cừu con, nhưng quán cà phê có vẻ quá cũ kỹ rồi. Israel nghĩ mình sẽ không chọn nơi đó.
"Tốt lắm."
Lời khen nghe có vẻ không quá chân thành.
Bàn tay của Lận Hoài Sinh tiếp tục di chuyển xuống. Lần này, cậu đặt tay lên yết hầu của Israel, đảm bảo rằng trên màn hình giám sát, cậu vẫn trông giống như một người mù từ đầu đến cuối.
Tất nhiên, còn vì Israel quá phấn khích, nên dù đã yêu cầu anh ta không nói chuyện thì nhưng yết hầu của anh ta vẫn cứ chuyển động, như thể cố gắng thể hiện sự hiện diện của nó.
Israel cảm nhận được áp lực từ cổ mình như thể bị siết chặt yết hầu. Điều này đối với một người có tính cách chủ động xâm lược như Israel không phải là điều dễ chịu, nhưng lúc này anh ta lại phải nghe lời cừu con. Vì vậy, không rõ là do kìm nén hay do khát khao, yết hầu của anh ta lại càng chuyển động nhiều hơn, như thể Lận Hoài Sinh đang nắm lấy trái tim anh ta.
Thời gian không còn nhiều, Lận Hoài Sinh ước chừng rằng C trong phòng điều khiển đã nhận ra hành động của cậu nên quyết định nói ngắn gọn.
"Trên đường đến phòng giam, ở bước thứ 80 của tôi, tại góc khuất camera, đêm nay tôi sẽ để lại một con dao ở đó. Anh tìm cách đưa nó cho Arnold, và trước tiên giải quyết Leon."
Những lời thì thầm nhẹ nhàng như dòng khí thoát ra giống như tình nhân thì thầm, giống như tiếng rít của rắn, và chết tiệt thay, Israel thấy cừu con quyến rũ một cách khó cưỡng. Ngay cả khi nói đến việc gϊếŧ người mà không do dự, cậu ấy cũng vẫn quyến rũ.
[Tại sao phải đưa cho Arnold?]
Ngón tay của Israel đã chạm đến phía sau đầu gối của Lận Hoài Sinh, ngón tay nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ một cách mờ ám, đồng thời như trẻ con đang trút ra sự ghen tị và không hài lòng của mình.
[Tôi không thể sao?]
"Arnold giỏi hơn anh."
Ồ. Thật là tàn nhẫn.
Israel bĩu môi.
[Rồi sao nữa?]
"Quay về phòng của mình cùng Arnold, rồi chờ tôi."
Lại là "Chờ tôi"
Cừu nhỏ yếu ớt này lại là nhân vật trung tâm phát lệnh trong ba người, có quyền lực trong lời nói và sở hữu sự ham muốn kiểm soát mạnh mẽ. Nhưng Israel không hề phản kháng hay cảm thấy khó chịu, anh ta rất sẵn lòng nghe theo lời của Lận Hoài Sinh. Còn về Arnold, Israel chẳng cần nghĩ cũng biết rằng, dù y có nói bao nhiêu đạo lý, cuối cùng y vẫn cam tâm tình nguyện để cừu con dắt mũi.
Xét về mặt này, ba người họ thực sự là một liên minh vững chắc không thể phá vỡ.
"Bây giờ, hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Cái gì?
Israel còn chưa kịp bày tỏ thắc mắc, Lận Hoài Sinh cũng chẳng định để anh ta chuẩn bị. Đột nhiên, Israel cảm nhận được luồng khí xé gió từ một vật sắc nhọn lao đến, anh ta không nhịn được mà mở mắt ra, và Lận Hoài Sinh cũng không ngăn cản hành động này.
Điều Israel nhìn thấy là cảnh tượng Lận Hoài Sinh giơ cao con dao găm, rõ ràng có ý định gϊếŧ anh ta một lần nữa.
Tứ chi của Israel bị trói trước người, anh ta dùng khuỷu tay hất Lận Hoài Sinh ra, khiến cú đâm đầu tiên của Lận Hoài Sinh trượt xuống, lưỡi dao cào xuống đất tạo ra tiếng kêu chói tai.
Để khống chế Israel, Lận Hoài Sinh tách chân ngồi lên người Israel, cố gắng dùng sức từ đùi để kẹp chặt eo Israel, nhằm khống chế sự phản kháng của đối phương.
Nhát dao thứ hai.
Nhát dao thứ ba.
Nhát dao thứ tư.
C và Leon đến vào lúc này.
Cánh cửa bị phá khóa mở toang, và điều họ nhìn thấy là cảnh tượng con cừu nhỏ phát cuồng muốn đâm Israel. Cơ thể họ quấn chặt lấy nhau, diễn ra một cảnh tượng vừa máu me vừa mập mờ nhất.
"Em đang làm gì vậy!"
Nghe thấy tiếng của C, dù Lận Hoài Sinh vất vả giữ chặt Israel cũng không quên ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngoan ngoãn để lấy lòng.
"Tiên sinh, ngài đến rồi."
"Xin lỗi, em sắp xong rồi, ba nhát dao em hứa với ngài sáng nay mà em vẫn chưa làm xong."