Hành động này khiến cả bên Liên bang bị bất ngờ. Trong quá trình truy đuổi tội phạm, mọi bằng chứng đều chỉ ra rằng chỉ có hai kẻ bắt cóc. Trong tay Lận Hoài Sinh bị đặt một con dao. Nhìn chàng trai mù nhỏ nhắn, thuần khiết và yếu đuối cùng với vũ khí sắc bén chỉ khiến người ta lo lắng cho sự an toàn của cậu. Gan của C lớn quá.
Hắn ta thì thầm vào tai Lận Hoài Sinh, giống như những lời tình cảm mà mỗi đêm hắn ta ôm cậu và nói: "Ở hướng một giờ của em, đi về phía trước mười bước là đến nơi."
"Em sẽ làm được, đúng không?"
Môi của chàng trai khẽ mấp máy, cậu không thể nói ra một lời nào, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt, khiến người ta biết rằng cậu hoàn toàn chưa sẵn sàng.
"Tại sao phải…"
C hôn nhẹ lên tai cậu, một ám chỉ, con cừu nhỏ ngoan ngoãn của hắn ta đã im lặng. Hắn ta nói với Lận Hoài Sinh: "Giúp tôi."
C bọc tình yêu độc ác của mình trong từng lớp đường ngọt ngào, ép con cừu nhỏ ăn. Thật ra, hắn ta đã chịu đựng đến phát điên, một người như hắn ta thì trong thâm tâm đã xấu xa rồi, yêu hay nhận lại tình yêu cũng đều là sự xấu xa. Cuộc trò chuyện buổi sáng với Lận Hoài Sinh chỉ khiến sự tồi tệ của C gia tăng, làm hắn ta biến chất thêm.
C không còn hài lòng với mối quan hệ này nữa, hắn ta thậm chí còn mong muốn Lận Hoài Sinh không chỉ là một con cừu nhỏ đơn thuần.
C có linh cảm rằng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, nhưng hắn ta sẽ không để Lận Hoài Sinh rời đi, hắn ta không muốn con cừu nhỏ được "giải cứu", để rồi sau khi thoát khỏi căn phòng và hắn ta, phải mất nửa năm hay một năm để quên hết mọi thứ.
Hắn ta phải nhanh chóng biến con cừu nhỏ thành của mình, hoàn toàn thuộc về hắn ta, thành đồng lõa của hắn ta, thành con cừu nhỏ màu đen của hắn ta.
Tiếng nói nhẹ nhàng như luồng khí, rít rít bò vào tai Lận Hoài Sinh như một con rết đang chuẩn bị ăn não con cừu nhỏ yêu dấu, để nơi đó nảy sinh tình cảm thuần khiết nhất.
"Tôi là con chó của em, Hoài Sinh, tôi rất yêu em."
"Em cũng yêu tôi một lần đi."
Đôi mắt vốn đã ảm đạm vô hồn của Lận Hoài Sinh giờ càng trở nên mông lung hơn, cậu ngơ ngác nắm chặt cán dao, trở thành con rối nghe lời của hắn ta.
Hình ảnh trong khung hình bắt đầu xuất hiện bóng lưng của chàng trai. Cậu bước đi rất chậm, sự do dự này có nhiều tầng ý nghĩa, có lẽ cậu không biết chỉ vì một bóng lưng mà quân đội Liên bang và cảnh sát đã bắt đầu tiến hành cuộc điều tra mạnh mẽ về "kẻ bắt cóc thứ ba".
Khi bước trên con đường này, cậu không còn cách nào quay lại nữa.
Con cừu nhỏ dường như dần hiểu được điều này, bàn tay cầm dao run rẩy, môi mấp máy đếm số cũng run rẩy.
C thấy cậu thật đáng thương và cũng thấy mình thật tàn nhẫn nhưng hắn ta lại thấy sự hài lòng bệnh hoạn trong sự đối lập này. Ngay cả khi Lận Hoài Sinh quay lưng lại với hắn ta và dần dần rời xa, nhưng trong mắt hắn ta đó lại là một sự tiếp cận.
Và mục đích của C khiến con cừu nhỏ làm việc này không thực sự vì muốn con cừu tự tay hành động, mà hắn ta càng hưởng thụ, vui mừng trong quá trình Lận Hoài Sinh biến đổi. Vì vậy, việc Lận Hoài Sinh cứ tiếp tục đi cũng không sao.
Nhưng mười bước rất ngắn, rất nhanh.
Lận Hoài Sinh giẫm lên chân Arnold. Cậu phát hiện số đếm trong miệng mình đã kết thúc, vừa đúng là mười bước, không biết hắn ta đã luyện được khả năng tính toán chính xác này như thế nào.
Arnold nằm trên mặt đất, ngược với ánh đèn huỳnh quang chói mắt mà nhìn Lận Hoài Sinh. Điều này không thoải mái, Arnold phải nheo mắt lại, cố gắng nhận biết biểu cảm của Lận Hoài Sinh. Lúc này, Lận Hoài Sinh không chỉ quay lưng lại với camera phát sóng trực tiếp, mà còn quay lưng với Centipede và gã Leon, đây là cơ hội hiếm hoi để họ có thể giao tiếp.
Arnold nhớ lại lời Lận Hoài Sinh nói với mình lúc trước là "hẹn gặp sau", vậy thì khi đó, Lận Hoài Sinh có biết rằng họ sẽ gặp tình huống nguy hiểm thế này không? Câu hỏi phức tạp như vậy, Arnold không thể truyền đạt bằng lời, vì thế cũng không nghe được câu trả lời.
Arnold không biết Lận Hoài Sinh định làm gì, nhưng trong tầm nhìn của mình, y không thấy hai kẻ bắt cóc đang cầm súng. Sau khi đánh giá rủi ro một cách táo bạo, y nhắm vào con dao trong tay Lận Hoài Sinh, hy vọng có thể giật lấy nó mà không làm lộ đồng đội nhỏ của mình.
Lận Hoài Sinh im lặng quá lâu.
Gã Leon không kiên nhẫn, chặc lưỡi và dùng ánh mắt ra hiệu cho C.
Nhưng C không trách con cừu nhỏ của mình, hắn ta châm một điếu thuốc, hôm nay hắn ta đã hút quá nhiều, đến mức giọng đã có chút khàn khàn.
"Cừu con, em chọn người này sao?"
Trong những lời có thể bị phía Liên bang nghe được, C chu đáo không gọi tên thật của Lận Hoài Sinh, nhưng hắn ta cũng rất xấu xa, còn cố tình không chịu nói cho Lận Hoài Sinh biết người dưới chân cậu là ai.
Lận Hoài Sinh hoảng loạn lắc đầu, để lộ tâm trạng chưa sẵn sàng từ tiềm thức của cậu cho C biết. Cậu sợ thật sự phải đưa ra lựa chọn, nên lập tức bước sang bên cạnh, cố gắng tránh khỏi Arnold dưới chân.