Dấu tay màu xanh lại xuất hiện trên cổ cừu nhỏ. Nhưng hoàn toàn không thấy sự kiều diễm thay vào đó là ác ý.
C ngay lập tức rút tay lại, nhìn chằm chằm đôi tay mình trong bóng tối. Hắn thế mà lại vừa muốn nói chuyện yêu đương, vừa muốn gϊếŧ người. Kiểu chia cắt và đan xen này càng kinh khủng hơn gấp trăm lần ác ý đơn thuần. Thậm chí bản thân C còn cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông lại nhìn Lận Hoài Sinh.
Hắn vẫn có thể nhìn dáng vẻ cừu nhỏ một cách rất rõ ràng, điềm tỉnh ngủ ngon, hoàn toàn không biết chút gì về nguy hiểm khi hắn suýt nữa đã gϊếŧ chết cậu. C thà rằng bản thân không nhìn rõ nét mặt yên bình của Lận Hoài Sinh, nó càng tương phản với sự bỉ ổi của hắn, tới sau này, hắn dường như thật sự không nhìn rõ nữa, trái tim hỗn loạn ngu dốt không cho phép hắn nhìn rõ.
C cảm thấy bản thân không thể ở lại đây nữa.
Hắn vốn ngủ bên ngoài nên rời khỏi giường rất nhanh, hắn trốn khỏi cái giường này, cái hang ổ này, cũng hy vọng cừu nhỏ có thể trốn thoát khỏi hắn. Ban đầu C định sẽ im lặng ngồi trên ghế cả đêm, giống như lần đầu tiên cừu nhỏ ngủ lại đây. Nhưng hắn nhìn phòng ngủ trống không, nhớ lại ghế đã bị hắn xem thành rác rưởi, vứt vào góc, sau đó lại không biết bị hắn dẹp ở góc nào bên ngoài rồi. Cảm xúc ban đầu của hắn mãnh liệt lại quay cuồng, căn bản chưa từng nghĩ tới đường lui, đến nỗi bây giờ, C đứng bên giường, nhìn đồ vật duy nhất còn lại trong phòng và Lận Hoài Sinh đang nằm trên đó, yết hầu chuyển động.
Hắn muốn quay lại, quay về bên cạnh cừu nhỏ……
Hắn đi bước đầu tiên nhưng giống như căn bản chưa đi, sàn nhà trước mắt hắn bị hân tách thành hai, chũng chồng chéo lên nhau hay là tách biệt......Không biết chừng ở lại trong phòng này, bản thân hắn tiếp theo sẽ làm ra những chuyện không thể nào lường trước được.
C bỏ trốn một cách đáng xấu hổ.
Rời khỏi phòng, lại không dám bỏ đi, cuối cùng quanh quẩn bên ngoài phòng.
C qua loa mặc áo khoác thậm chí khóa cũng không kéo, có thể nhìn thấy vết thương được băng bó trên vai. Hắn sờ trong túi áo khoác, lấy ra điếu thuốc đã mấy ngày không hút, châm từng điếu từng điếu cho tới tận bình minh.
Dường như chỉ trong một đêm, sau khi số phận ban cho hắn ta sự ngọt ngào lại cho hắn sự cay độc càng lớn hơn; hoặc là vì sự độc ác này nên cừu nhỏ mới đến thế giới của hắn đem lại niềm hạnh phúc cho hắn trước. C không biết vì sao chuyện này lại xảy ra, lẽ nào hắn là bệnh nhân tâm thần sao?
Có thể hắn có bệnh,
Có khả năng hắn thật sự bị bệnh rồi.
Đại khái là lúc bình minh, có lẽ là bình minh đi---C không có tâm trạng xem đồng hồ, trong căn mật thất to lớn này cũng không có nhìn ra bên ngoài. Leon vội vội vàng vàng qua đây, trên mặt có chút cấp bách, cuối cùng cũng tìm được C, gã rõ ràng thở phào một hơi, cũng không quan tâm vì sao lúc này C lại một mình ở đây.
Gã nói với C: "Liên bang chủ động gửi tin nhắn tới!”
"Bọn họ nói: [Nửa giờ nữa, một đoạn video về ba con tin là thông tin bước đầu để đổi lấy những gì các người mong muốn.] Tao vừa xem được liền lập tức qua đây tìm mày." Lúc này Leon không có cách nào làm chủ được, gã cũng không giỏi giải quyết những chuyện cần động não như này, mà liên bang đảo khách thành chủ, còn đặt ra thời hạn nửa tiếng vô cùng cấp bách, rõ ràng làm cho những kẻ bắt cóc trở nên lo lắng, lời nói và hành động cũng bắt đầu trở nên dồn dập, "C, bây giờ qua đó xem đi.”
C cũng ý thức được một lượng lớn thông tin bao hàm trong thái độ đột ngột xoay chuyển của liên bang, hiện tại hắn cũng bức thiết hy vọng có chuyện khác ở bên ngoài và một thế giới khác, có thể để hắn tiêu hao, bình ổn lại bản thân sắp rơi vào trạng thái điên loạn.
Hắn vứt điếu thuốc cháy được một nửa xuống đất, dùng chân đạp tắt.
“Đi."
Tiếng bước chân bọn bắt cóc dần đi xa, khoảnh khắc đó, cửa phòng im lặng mở ra, Lận Hoài Sinh từ bên trong đi ra. Cậu nhìn thấy bên cạnh cửa đầu thuốc lá rơi lả tả. Cậu quan sát kỹ càng, lúc bước tới liền hoàn mỹ tránh được không làm tổn hại đến bất cứ mảnh tàn thuốc hay tro bụi nào.
Từng bước, từng bước, bước chân càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh, cuối cùng rời khỏi hành lang này.
……
Đối với Arnold và Israel, từ hôm qua tới nay, bọn họ giống như đã bị quên lãng. Nhưng bọn họ đều có nội tâm vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn, bọn họ không bị sự sợ hãi khuất phục thành kẻ yếu, mà tranh thủ từng giây từng phút để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khi có tiếng ồn ào trong buổi sáng yên tĩnh, Arnold và Israel đều nhạy bén mở mắt ra.
Bọn họ vẫn ở nguyên trạng thái bị trói tứ chi nằm trên đất, máu huyết không lưu thông thời gian dài, tay chân bọn họ đã bắt đầu tím tái. Hai người trở mình, đối diện với cửa lớn và cửa sổ nhỏ, cẩn thận phân biệt kẻ nào đang đến.
Đối phương không lộ mặt, nhưng tiếng xào xạc cũng không ngừng. Arnold nghe ra, đối phương để lại ký hiệu trên tường cho bọn họ, thân phận của người đến sắp sửa được tiết lộ.
Người đó dường như tâm linh tương thông với Arnold, lại có chút tinh nghịch, hình như muốn có người trước tiên đoán ra bản thân là ai, người đó mới sẵn sàng nói chuyện. Arnold và Israel nhìn thấy cổ tay được quấn băng trắng đang vẫy vẫy ở cửa sổ nhỏ.
"Hai vị tiên sinh, có phải trong hai vị có người có thân phận không bình thường không?”
……
Trong phòng điều khiển chính, Leon bấm mở đoạn tin nhắn liên bang gửi đến cho C xem.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng chính là màu xanh mờ nhạt được phản chiếu từ rất nhiều màn hình điện tử, bao gồm máy chủ cùng với các màn hình giám sát lớn nhỏ đối diện, những nguồn sáng này chiếu lên khuôn mặt và đôi mắt lạnh lẽo của C, đặc biệt là vết sẹo dưới mắt. Đúng như cái tên, Centipede, bây giờ con rết ngoằn ngoèo này dường như được trang bị lưỡi dao cơ học, trở mình sống dậy. Centipede là như vậy, có một loại lãnh khốc khiến người khác sợ hãi, thậm chí còn vô nhân đạo hơn trước, giống như vũ khí nguy hiểm sắp phát nổ. Leon thấy rất rõ ràng, trong lòng lại xuất hiện cảm giác kính nể đồng thời lại vì sự hung tàn đặc biệt của tên tội phạm này mà cảm thấy nhẹ nhõm.
C không hề luyến tiếc gì với thông điệp mới đến đó, ngón tay hắn nhanh chóng di chuyển, di chuột bấm mở tin nhắn trước đó của liên bang, cũng như những video họ đã đăng tải nhiều lần lên mạng.
“C, mày phát hiện ra gì rồi?”
Lúc này, Leon hoàn toàn tin tưởng và nghe theo C. Nhưng thời gian vô cùng khẩn cấp, nửa giờ trong nháy mắt trôi qua gần phân nửa, đến nỗi mà trong lòng Leon thầm chửi rủa những lão bất tử trong liên bang quen chơi thủ đoạn.
C không quay đầu, nhưng đã hiểu quá rõ sự nôn nóng và thụ động của C. Bây giờ hắn đã không còn chút kiên nhẫn nào với tên đồng bọn này nữa rồi.
“Nếu đã biết bọn họ đang đánh vào tâm lý, còn bị bọn họ dắt mũi sao?”
Leon bị C nói tới lúng túng, nhưng quả thực không có cách nào chối cãi, chỉ cảm thấy tính tình C càng lúc càng trở nên cổ quái.
C không biết sự oán thầm của Leon, hắn cố tình để bản thân chú tâm vào phân tích trước mặt. Từ khi bắt đầu vụ bắt cóc, đây kỳ thực là lần đầu tiên thái độ của liên bang thay đổi rõ ràng như vậy, bởi vì phía liên bang thật sự đã có động tác nhượng bộ. Đương nhiên, cũng có khả năng lần này là một cái bẫy, nhưng—-
C quả quyết nói: “Leon, kiểm tra thân phận các con tin lại một lần nữa, càng cụ thể hơn.”
Ánh mắt của kẻ bắt cóc rơi vào thời hạn nửa giờ, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Quân cờ con tin cần phải được đánh giá lại lần nữa.”
“Bởi vì dường như có một vị tiên sinh cao quý đã được mời tới làm khách chỗ chúng ta.”
……
Nghe được vấn đề của Lận Hoài Sinh, Arnold và Israel nhìn nhau.
Bọn họ không có cách nào lý giải được nguyên nhân câu hỏi của Lận Hoài Sinh, càng không biết câu hỏi này có phải là do cậu tự nguyện hỏi hay không. Những kẻ bắt cóc xảo quyệt có khả năng lợi dụng con tin dễ kiểm soát nhất để lừa gạt các con tin còn lại.
Không nghe được câu trả lời của hai người, Lận Hoài Sinh cũng không biểu hiện ra lo lắng hay ủ rũ, ngược lại trên khuôn mặt tươi cười còn mang theo sự ung dung, vì vậy sự im lặng lúc này giống như cậu đang cho đối phương đầy đủ thời gian suy nghĩ.
Israel cũng sẵn lòng tin tưởng cừu nhỏ. Gã có loại trực giác kỳ diệu, cảm thấy Lận Hoài Sinh không tầm thường, huống chi lúc trước gã đã thấy cừu nhỏ cả gan chuồn khỏi bọn bắt cóc đi tìm bọn họ.
Mà Israel cũng là kẻ vô cùng thích mạo hiểm đặt cược.
Trước khi Israel mở miệng, Arnold đã chặn gã lại. Người đàn ông tương đối thận trọng mà đa nghi này đã đưa ra câu trả lời: “Là tôi.”
Đến lượt Lận Hoài Sinh không nói gì.
Arnold lập tức cảnh giác, đồng thời cơ thể cũng trong trạng thái sẵn sàng, bởi vì rất có thể giống như những gì anh ta đã nghĩ, C cũng đã nhận được thông tin này.
Nhưng Lận Hoài Sinh vẫn nói.
Thậm chí cậu còn cười một tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng thoải mái, giọng điệu dịu dàng, thế là mọi sự chế nhạo và trách móc đều tan biến.
“Arnold tiên sinh, tôi đã bất chấp nguy hiểm đến đây báo tin cho các người, nhưng tiên sinh lại không cho tôi sự tín nhiệm và thành ý tương ứng.”
Người đàn ông lúc này trông vô cùng bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh nhạt, nhưng đôi tai dưới mái tóc vàng nhạt đã đỏ lên giống như bị mèo cào nhẹ.
Anh ta và thanh niên bởi vì chuyện đặc thù và nguy hiểm lần này mà có sự liên quan chặt chẽ với nhau, có cùng thân phận giống nhau, nhưng với bản thân từng người lại vô cùng xa lạ. Vốn Arnold thương cảm đối với thanh niên gặp sang chấn tâm lý này, sẵn sàng dốc sức chăm sóc cậu, nhưng sau đó lại phát hiện rất có khả năng là ngụy trang và mưu kế của Lận Hoài Sinh, hơn nữa đối phương còn đang xông pha chiến đấu, lượn quanh bên cạnh những kẻ bắt cóc, Arnold lại cảm thấy bản thân không nên đối xử với Lận Hoài Sinh giống như chăm sóc kẻ yếu.
Mà bây giờ, dường như Lận Hoài Sinh đã đồng ý để anh ta đến gần, nguyện ý lộ ra bộ dáng thật sự để anh ta hiểu hơn một chút.
Dịu dàng, chủ động, xinh đẹp, giống như gió chiều hoàng hôn bên bờ sông Rhine, thổi nước sông hòa quyện vào cơn say ở quán rượu phương xa. Arnold có chút không biết làm thế nào.
Thượng tá Arnold mím môi lại. Môi anh ta vốn đã mỏng, lại mím chặt như vậy, giống như sợi chỉ đỏ cuối cùng của mặt trời chiều tà bị mặt trăng nuốt chửng, là cuộc đấu tranh âm thầm.
"Thông tin gì?" Anh ta hỏi. Anh ta chỉ có thể hỏi điều này.
Lận Hoài Sinh nói: "Lấy bản lĩnh của Arnold tiên sinh, dù cho tôi chỉ nói tới đây, sợ rằng anh cũng đã đoán ra đại khái rồi đi.”
Giống như muốn trừng phạt vì Arnold không thành thật, Lận Hoài Sinh cũng bắt đầu lấp lửng không muốn nói thẳng.
Bọn họ bị một bức tường ngăn trở, ngôn ngữ không thể nào hoàn toàn biểu đạt hết cảm xúc của họ, làm Arnold cảm thấy khó chịu, đột nhiên vô cùng cấp thiết muốn xem đến cùng vẻ mặt bây giờ của Lận Hoài Sinh khi nói chuyện với anh ta ra sao.
Israel khó chịu vì sự do dự của Arnold, gã càng không phải là người cam chịu bị kẻ khác xem nhẹ à thờ ơ, gã tao nhã mỉa mai: "Người không thành thật nên bị trừng phạt.”
Ngay sau đó, gã đổi chủ đề, lại cợt nhã nói với Lận Hoài Sinh đang ở bên ngoài phòng: "Có lẽ cậu sẽ nguyện ý nghe tôi nói chứ? Sinh Sinh.”
Không biết vì sao Israel lại gọi Lận Hoài Sinh là "Sinh Sinh”.
Có lẽ gã có chút hiểu biết về ngôn ngữ và văn hóa ở quê hương Lận Hoài Sinh, nhưng những điều này vượt khỏi tầm hiểu biết của Arnold, anh ta chỉ có thể nhận ra sự thân mật nhất định trong đó. Arnold vô thức cau mày, cảm thấy Israel hoàn toàn không nghe theo lời khuyên, vẫn đối xử tùy tiện với Lận Hoài Sinh.
Nhưng cừu nhỏ ngoài cửa lại nói.
"Cảm ơn anh, Israel tiên sinh, nhưng tôi phải đi rồi.”
Đột nhiên, bất luận là Arnold hay Israel, câu trả lời của bọn họ giống như hoàn toàn không còn sức hấp dẫn với Lận Hoài Sinh nữa rồi.
Sự thay đổi thất thường của thanh niên làm Israel và Arnold không chịu nổi, hai người đều vô thức vươn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ—
Sau đó giọng nói không chút buồn lo của Lận Hoài Sinh truyền lại từ cửa sổ nhỏ.
"Liên bang cho bọn họ áp lực thời hạn nửa giờ, bọn họ sẽ không thương lượng quá lâu. Tôi phải trở về trước.”
"Vậy hẹn gặp lại sau, Arnold tiên sinh, Israel tiên sinh.”