Bàn chải đánh răng trong tay Lận Hoài Sinh bị lấy đi.
Tiếp theo, cậu bị ép vào bên cạnh bồn rửa tay. Mặt bồn lạnh lẽo ép sát chân cậu, mà thân thể nóng hầm hập của người phía sau dán vào lưng cậu, Lận Hoài Sinh bị vây trong không gian càng chật hẹp hơn của phòng tắm có mấy mét vuông này.
Cậu rất bức rứt, không hiểu hành động vô cớ của C, hơn nữa C đã đi quá xa, đã phá vỡ rào cản tâm lý của Lận Hoài Sinh còn muốn chinh phục cả cơ thể cậu. Lận Hoài sinh cảm thấy không ổn, cảm giác không ổn này đến từ một loại trực giác không rõ ràng, loại trực giác này lại phát triển thành trốn tránh và ẩn nấp. Cậu muốn thoát khỏi hành đông làm mình thấy không thoải mái này, nhưng không thể thoát khỏi C, ngược lại còn bị C vén mái tóc dài đằng sau gáy ra.
“Tiên sinh……?”
Có vẻ như cậu lại rơi vào một tình huống khó xửa nữa.
C nhìn tỉ mỉ dấu vết mình vừa phát hiện. Lúc đầu hắn tưởng đây là do lúc bị hai người đàn ông kia tập kích để lại, điều này càng làm hắn ta căm hận. Giống như bị một con chó hoang khác đột nhiên lao vào lãnh địa vốn rất yên bình của mình, còn để lại vết nướ© ŧıểυ dơ bẩn ở đây, nhưng hắn không thể là gì được dấu vết xấu xí này.
Đốt, khoét, nướng, đều sẽ để lại dấu vết càng thê thảm hơn trên người cừu nhỏ, mà hắn căn bản không thể để cừu nhỏ chịu những thứ này. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hai dấu tay, nôn nóng giống như con thú bị mắc bẫy, thậm chí Lận Hoài Sinh gọi hắn cũng không nghe.
Cuối cùng C chạm vào sau gáy Lận Hoài Sinh.
Những ngón tay dính nước mang lại cảm giác khác lạ, Lận Hoài Sinh rõ ràng co quắp lại, nửa người trên tránh về trước, bị C ôm ghì lấy eo, kịp thời đỡ lấy. Cừu nhỏ đã bày tỏ sự yêu thích của mình với chó, Centipede cũng đem thân phận này quán triệt rất tốt, chó chăn cừu liên tục chạy quanh đàn cừu, thu hẹp phạm vi hoạt động của cừu nhỏ, lùa đàn cừu đi đúng hướng. Về phần chó chăn cừu hắn hy vọng lùa được cừu nhỏ vào vòng tay mình.
C nói: “Đừng cử động.”
Lận Hoài Sinh rất ngoan ngoãn nghe lời, dừng lại.
C vuốt ve, muốn che phủ nơi đó, nhưng trước tiên hắn lại gặp khó khăn và thách thức với mái tóc mềm mại này, chúng càng cay nghiệt hơn bản thân rất nhiều, không tin tưởng sự chân thành của C, lần lượt quấn quanh ngón tay người đàn ông, kiểm tra sự chân thành. Chỉ cần trong thời gian này C cả gan làm đứt mất một sợi tóc, bọn chúng sẽ ngay lập tức vu cáo C thâm hiểm khó lường, không xứng đáng tin tưởng.
C thật không dễ dàng mới “xoa dịu” được những sợi tóc này, lúc hắn hoàn toàn che phủ được vết bẩn nhem nhuốc này, hắn đột nhiên phát hiện ngón tay bản thân hoàn toàn trùng khớp với dấu vết này. C cảm thấy không thể tin được, hắn dồn hết tất cả tâm huyết đi nghiên cứu dấu vết này.
Lận Hoài Sinh thông qua gương, nhìn thấy nét mặt cau có của C, cười cười, giả bộ không cẩn thận quên mất mấy lời C nói, chỉ hơi cử động đầu, C đang cúi người không đề phòng liền bị tóc quét qua mí mắt. C vô thức nhắm mắt, lúc mở ra, tóc của cừu nhỏ lại lần nữa trở thành vật cản dấu tay sau cổ, làm cho nó thoắt ẩn thoắt hiện.
“Tiên sinh đang xem gì vậy?”
Giống như cậu đã kiềm chế rất lâu mới nói ra được câu này, giọng nói của Lận Hoài Sinh rất nhỏ, gần như không nghe rõ.
C ngẩng đầu nhìn chỉ thấy trong gương đang soi ra khuôn mặt đỏ rực của thanh niên, mà mắt của bản thân cũng đỏ bừng, có chút tơ máu, cúi người đem đầu chôn vào bên cổ Lận Hoài Sinh, giống như con dã thú bị bệnh.
Cừu nhỏ không thể nào tự mình nhìn thấy dấu tay sau cổ, bất luận mắt của cậu có mù hay không. Cho nên cậu không biết chủ ý hành động của C là gì, vậy cậu sẽ tự lý giải hành động của C thế nào? C cảm thấy bản thân cần phải giải thích, nhưng lại không thể giải thích với về dấu tay hoàn toàn trùng khớp với mình. Hắn lại nhìn chằm chằm vào bàn chải được đổi một cách kỳ lạ trên bồn rửa tay.
“Đang nhìn cổ của cậu, rất gợi cảm và xinh đẹp.”
“Có thể hôn em không?”
Cuối cũng C không nói thật, nhưng có lẽ đây không phải thật sự là những lời nói dối.
Hắn càng ngày càng yêu cừu nhỏ, yêu thanh niên đến với hắn trong hình dạng bệnh nhân Stockholm, yêu cho đến khi mẫu người lý tưởng được phác thảo và những ham muốn của hắn có nguồn sống. Hắn sao có thể không thích một chiếc cổ thon và thẳng như vậy? Mà dấu tay màu xanh chính là vết nhơ đầu tiên trên trên trang giấy trắng này, dù có phải thật sự của hắn hay không, cũng đem sự xinh đẹp này đẩy lêи đỉиɦ điểm. Nếu như không phải của hắn, hắn sẽ dùng nụ hôn che phủ; nếu như phải, hắn sẽ tiếp tục vinh danh nó bằng những nụ hôn.
C hỏi xong, đợi một lát, không nghe thấy Lận Hoài Sinh trả lời.
Hắn biết vì sao, cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì cừu nhỏ trong gương đã xấu hổ và giận dữ muốn chết rồi, mà hắn và Lận Hoài Sinh cũng chưa từng cùng nhau nhìn qua những thứ giống như hoàng hôn. C còn chưa đợi được đến lúc cừu nhỏ chủ động nói lời đồng ý, nhưng C biết, nét đẹp của cừu nhỏ nằm ở vẻ thẹn thùng, thích nhưng giả vờ từ chối, mà việc cậu không từ chối chính là câu trả lời sống động nhất.
C đã hôn lên rồi.
Lần đầu tiên hôn ở đây, hắn biểu hiện rất lịch thiệp, môi chỉ chạm nhẹ, để lại nhiệt độ ấm áp. Nhưng lần sau, sợ là hắn sẽ để lại nhiều dấu răng.
Lận Hoài Sinh cảm thấy nhiệt độ mềm mại nhưng nóng bỏng. Thân nhiệt con người có thể nóng đến mức nào? Nhưng cậu vẫn biểu hiện giống như có một bàn là đang đốt cháy mảnh da dẻ đó, ngả ra sau, giống như cổ con thiên nga sắp chết, mời gọi người thợ săn tiến thêm một bước.
Nụ cười càng sâu thêm.
C vừa ôm ghì Lận Hoài Sinh, một tay khác bình tĩnh đổi đúng bàn chải, bóp kem đánh răng lên, đưa đến bên môi Lận Hoài Sinh.
“Nào, mở miệng ra.”
Gần như nói với Lận Hoài Sinh, tôi giúp em đánh răng.
Lận Hoài Sinh vội vàng nói: “Tôi tự cầm.” Vì cậu tin rằng C tiên sinh thật sự có thể làm ra chuyện này.
C theo ý của cừu nhỏ.
Lận Hoài Sinh lơ đãng đánh răng bên bồn rửa tay, C ở phía sau rảnh rỗi lại táy máy tay chân, làm chuyện xấu, một lát lại vén mái tóc dài của Lận Hoài Sinh, một lát lại hôn lên cổ cậu, liên tục hôn lên dấu tay đó.
Hắn say mê một cách bất thường và đi quá xa, khiến toàn thân Lận Hoài Sinh từ từ run lên. Cừu nhỏ không chịu được, bàn tay đang chống trên mép bồn rửa mặt nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, toàn bộ làn da lộ bên ngoài đều thành màu hồng nhạt giống như tôm hấp, sau đó cánh tay đang cầm bàn chải cũng run rẩy. Cuối cùng C cũng được toại nguyện, hắn giúp giữ chặt tay cừu nhỏ, thậm chí còn giúp cậu đánh răng.
Lông bàn chải thô cứng quét qua lại giữa khoang miệng và răng, đi kèm với âm thanh của bọt đánh răng, mặc dù C không nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cừu nhỏ, nhưng hắn có thể thông gương, nhìn thấy cừu nhỏ đang bị ép phải ngoan ngoãn với bọt kem đánh răng trong khoang miệng há rộng.
C nhìn chăm chú, động tác ở tay cũng rất nghiêm túc.
Hắn đem cốc nước đến bên miệng Lận Hoài Sinh: “Ngậm một ngụm rồi nhổ ra.”
Lúc Lận Hoài Sinh cúi người phun bọt nước, người đàn ông lại không nhịn được đuổi theo, hôn lên cổ cậu.
Đương nhiên hắn cũng đưa ra được lý do rất chính đáng.
“Tóc có chút dài rồi, tôi giúp em cắt ngắn chút được không?”
Người đàn ông giống như nhân viên bán hàng vụng về, không có chút nghệ thuật ăn nói nào, nhưng gặp phải một khách hàng dễ lừa, khi Lận Hoài Sinh còn chưa kịp hiểu để từ chối, đã hoàn thành một cuộc giao dịch ép mua ép bán.
Lại quên mất bản thân vốn nên làm gì, hỏi gì.
Cũng quên mất hắn là một tên bắt cóc, đang bắt cóc con tin. Khi hắn mở cánh cửa này đi ra ngoài, mọi thứ sẽ trở nên ảm đạm chỉ còn hai màu đen trắng, cho nên người đàn ông bắt đầu không muốn đi ra ngoài, không muốn rời khỏi Lận Hoài Sinh. Lần này bắt cóc cừu nhỏ vì muốn cùng cậu xây dựng tổ ấm trong căn phòng này, xây nên chỗ vui chơi lãng mạn. C cảm thấy lúc ở cạnh cừu nhỏ thì làm bất cứ việc gì cũng là lãng mạn. Cho nên hắn ngạo mạn cho rằng bản thân đã thưởng thức hết tất cả sự lãng mạn rồi.
Hắn sắp điên rồi, hắn đã điên rồi, nhưng mỗi khi người đàn ông nghĩ như vậy trong thời gian ngắn, hắn sẽ luôn nhận được ánh mắt nuông chiều và dịu dàng của Lận Hoài Sinh. Mù lòa lại cố gắng "nhìn" hắn, C liền hãm sâu vào, cảm thấy bản thân không phải người điên.
Cánh tay cầm súng bắt đầu cắt tóc cho Lận Hoài Sinh, có lẽ một đêm nào đó hắn sẽ dẫn Lận Hoài Sinh đi khiêu vũ trong một căn phòng trống.
Đêm đó C lập tức nằm mơ, mơ thấy mình và cừu nhỏ khiêu vũ, không ngừng nghỉ, cho tới khi chân hai người đều đứt lìa, bọn họ vẫn má kề má nhau.
Lúc C tỉnh dậy, hắn cũng cảm giác được sự ấm áp tương tự.
Cừu nhỏ quay lưng về phía hắn, nằm trong lòng hắn. C cúi đầu, phát hiện không biết từ lúc nào tay mình đã để trên cổ Lận Hoài Sinh, ngay đúng vị trí lúc trước hắn tìm thấy dấu tay, nhưng làm hắn càng kinh hãi hơn là một tay khác của mình cũng đang đặt trên cổ cậu.
Ở đằng trước cổ.
Hai tay chỉ cần dùng chút lực con cừu liền bị bóp chết trong mơ.
Tác giả có lời muốn nói:
C: ? ? ? ?
Cừu nhỏ: Hi hi.