C phải mất một lúc mới có thể tự cứu trái tim đang đập rộn ràng của mình.
Bộ não chậm chạp của hắn ta hợp lại lần nữa, lại cài đặt mã hóa ngôn ngữ, đợi tới khi hiểu được Lận Hoài Sinh nói gì, toàn bộ quá trình này trông hắn ta thật hết thuốc chữa.
Nhưng C biết hắn vốn dĩ đã hết thuốc chữa rồi.
Bắt cóc, tội phạm, gϊếŧ người.
Trong thế giới này hắn nên bị xét xử nghiêm khắc, bị pháp luật liên bang tra khảo, gông cùm, bị Chúa trừng phạt.
Cuối cùng hắn cũng đợi được sự trừng phạt, là kiểu ngọt ngào mà hắn chưa bao giờ mong ước tới. Người đàn ông lập tức kiêu ngạo kết luận, Chúa gửi cừu nhỏ đến cho hắn, là công nhận những gì hắn đã làm.
Cừu nhỏ có sự từ bi của Đức Mẹ, càng giống như đứa trẻ được Chúa lựa chọn cẩn thận làm người phát ngôn cho Ngài ở trần gian. Vậy hắn nên nghe lời cừu nhỏ, bất luận cừu nhỏ bảo hắn làm cái gì.
Cho nên C không chút do dự trả lời: “Được."
Sự bất chấp tất cả này đã đem lại một vẻ đẹp mới cho mối quan hệ giữa tên tội phạm và bệnh nhân Stockholm.
Chỉ có điều C phải nói trước:
"Tôi đưa em vào phòng tắm trước nhé.”
Cho dù cừu nhỏ khiến hắn mềm lòng, vẫn là “Đức Mẹ” thiêng liêng lại xin đẹp trong lòng hắn, nhưng làm một kẻ bắt cóc hắn vẫn có sự gan dạ vô cùng, hy vọng bản thân có thể dẫn dắt phương hướng của cừu nhỏ. Mà tình yêu ngay lập tức làm cho gã hung đồ trở nên gian trá, có mánh khoé và thủ đoạn vô biên.
“Trong lúc em tắm trong đó, tôi có thể đợi em, cũng vừa lúc có thể băng bó vết thương.”
Nhưng điều người đàn ông thật sự muốn chỉ là để cừu nhỏ tắm rửa đến thơm ngát, không còn sự chật vật, cũng rửa đi những chỗ bẩn và chứng cứ phạm tội mà bản thân để lại trên người cừu nhỏ thuần khiết.
Lận Hoài Sinh ngoan ngoãn như vậy, thêm nữa lời C nói cũng vô cùng chân thành và thích hợp, cho nên cậu nhanh chóng phụ hoạ theo người đàn ông, liên tục gật đầu nói: “Được.” Cậu ngoan ngoãn giơ tay lên, đợi C cầm tay cậu, dắt cậu đi.
Hai người đi vào phòng tắm, không gian bên trong không hề lớn, thiết bị và vật dụng cũng đơn giản, nhưng cậu là con cừu nhỏ không nhìn thấy nên C phải dẫn Lận Hoài Sinh đi làm quen mọi thứ, nói với cậu đây là bồn rửa tay, đây là bồn cầu, đây là vòi hoa sen. Nhưng những thứ này vẫn chưa đủ.
Bởi vì hắn còn phải nói với Lận Hoài Sinh: “Dầu gội để bên tay trái của em, sữa tắm bên phải.”
“Vòi hoa sen ở đây, tôi lấy xuống rồi, em chỉ cần đưa tay về trước liền có thể cầm được.”
“Vị trí của nước nóng cũng điều chỉnh tốt rồi.”
C cảm thấy bản thân có vô số điều muốn nói, thậm chí càng nói càng bất an, càng nôn nóng. Hắn hy vọng những chai lọ trong phòng tắm có thể thay hắn chăm sóc tốt cho cừu nhỏ, nhưng trên thực tế hắn đang đặt cậu nhóc này vào hoàn cảnh nguy hiểm, những thứ này đều có khả năng làm cậu bị thương. Sau đó thì sao? C phấn khích, hắn hy vọng Lận Hoài Sinh có thể chủ động mở miệng bảo hắn ở lại.
Nhưng tâm tư của thanh niên không ở đây, hắn cảm thấy bản thân đang vì cậu mà lo lắng không yên trong vài mét vuông này, mà ở bản thân cừu nhỏ lại giống như có một loại ngây thơ không biết nên không sợ. Bây giờ C không thể chịu đựng thêm một chút bất đồng nào giữa hắn và Lận Hoài Sinh nữa, nếu như có, hắn liền phải tìm ra gốc rễ vấn đề để tìm ra là thứ gì chia cắt trái tim đối phương.
Người đàn ông đặt tay lên vai Lận Hoài Sinh, có ý muốn kéo cậu về sau. Động tác mang tính chiếm hữu nhưng trên miệng lại giả vờ dè dặt, chỉ hỏi: “Đang nghĩ gì đó? Vừa nãy tôi nói gì?”
Hỏi cừu nhỏ, cũng hỏi nội tâm của cậu.
Nhưng bây giờ con cừu Stockholm không hề sợ hắn chút nào. Được ưu ái, liền có được những đặc quyền, thậm chí có thể thử giẫm lên điểm mấu chốt của hắn. Đáp lại câu hỏi của C, Lận Hoài Sinh chỉ đưa tay ra chạm vào chai sữa tắm bên phải.
C theo thói quen cau mày.
Hắn không biết sự thay đổi này có tốt hay không. Hắn khao khát có thể thân thiết hơn với cừu nhỏ, nhưng đồng thời cũng ghét việc đoán mò. Hắn sợ mình đoán không được suy nghĩ của cừu nhỏ, luôn hy vọng có thể hiểu được mỗi một động tác biểu cảm của Lận Hoài Sinh. Hắn hy vọng cậu nhóc này sẽ mãi mãi được hắn bảo vệ, mãi mãi thuộc về hắn.
Lận Hoài Sinh ấn chai sữa tắm, bôi lên ngón tay và lòng bàn tay, cậu xoa hai tay vào nhau, sữa tắm trong vắt lập tức biến thành bọt, Lận Hoài Sinh cúi đầu ngửi, sau đó nở nụ cười, quay người lại, đưa hai tay đầy bọt lên trước mặt C như hiến vật quý.
Cừu nhỏ vui mừng khôn xiết, quay nhiều vòng, gạch lát phòng tắm lồi lõm, C sợ cậu vấp ngã, hai tay bảo vệ bên người cậu, do đó Lận Hoài Sinh giơ tay cao lên có bọt dính lên sóng mũi và cánh mũi người đàn ông.
Mùi thơm đột ngột xộc vào khoang mũi. chiếc mũi cao thẳng của người đàn ông chuyển động ngăn lại tiếng hắt hơi. Trong lúc hắn đang phân tâm, C nghe được Lận Hoài Sinh nói với mình: "Đây là mùi thơm trên người tiên sinh, vừa nãy khi vào phòng tắm tôi đã ngửi được rồi.”
Cừu nhỏ không biết câu nói của cậu chết người như thế nào.
Hầu kết C chuyển động. Hắn bị trúng độc câm, không thể nói ra được lời nào. Hỗn hợp mùi chanh và cỏ đuôi ngựa bình thường nhất, đã bị nụ cười của cừu nhỏ biến thành chất độc, thấm vào ngũ quan của hắn.Hắn khiến cho Lận Hoài Sinh bị mù, Lận Hoài Sinh làm cho hắn mất khả năng nói, tình cảm chính là như vậy em đến tôi đi mới công bằng, thậm chí C có chút hy vọng cậu thật sự biến hắn thành một người câm.
Nhưng trên thực tế, hắn chỉ là một kẻ ngốc đang yêu nhưng lại khó bày tỏ, nhìn ngang liếc dọc rồi nói những lời trái với con tim mình.
"Ừ......Lúc trước có tắm qua.”
Hắn đang nói gì vậy?
Giống như có một loại ma lực thần kỳ nào đó ép buộc hắn nói những lời ngu ngốc này, C cảm thấy bản thân rất buồn cười. Nhưng cho dù như vậy, cừu nhỏ cũng không nhìn thấy.
Cừu nhỏ chỉ cười tủm tỉm "nhìn" hắn, nhưng không thể nhìn thấy sự lúng túng, mất tự nhiên thật sự của hắn, cậu không thể thật sự nhìn thấy bản thân hắn có thể vì cậu mà thay đổi hoàn toàn. Lúc trước C không hiểu đạo lý đá quý phải lấp lánh mới có giá trị, còn thầm cười vì bản thân cũng có đá quý, nhưng lúc này, hắn nhìn vào đôi mắt không thấy gì của Lận Hoài Sinh, rõ ràng cảm thấy hối tiếc.
Nhưng rốt cuộc là lúc nào hắn lỡ tay làm vỡ viên ngọc quý, khiến nó phủ đầy bụi, tên hung đồ này cũng không nhớ rõ nữa.
C chậm rãi vuốt ve viền mắt Lận Hoài Sinh, dùng lực nhẹ nhàng nhất có thể, kiềm chế bản thân cực độ, làm cho cơ thể run rẩy nhè nhẹ. Nhưng hy vọng Chúa sẽ khiến cậu nhóc ngu ngốc một chút trong lúc này, đừng để cừu nhỏ đoán ra tên bắt cóc mà cậu chọn kỳ thực rất xấu hổ và yếu đuối.
Lận Hoài Sinh ngẩng mặt lên, để người đàn ông vuốt ve mặt cậu nhiều lần. Cậu thích C tiên sinh sờ vào xung quanh mắt cậu, cũng cho rằng C tiên sinh thích mắt của cậu hơn.
Cậu vụng về phụ họa theo phần tình yêu này: "Tiên sinh, tiếp tục chạm vào tôi đi.”
Lông đuôi thưa thớt và dài của mắt cậu cụp xuống, vừa lúc quét qua đầu ngón tay C, đây là kiểu vui đùa của cậu. C lưu luyến nơi này, nhưng cảm thấy tay mình chưa đủ, cho rằng tay của mình bẩn, không xứng, cho nên lấy bàn tay rộng lớn của mình che mắt Lận Hoài Sinh.
"Hửm?" Cừu nhỏ phát ra âm thanh khó hiểu.
Cho dù Lận Hoài Sinh đã không nhìn thấy nữa, nhưng C vẫn lừa mình dối người, sợ cậu nhìn thấy, sợ cậu hiểu được, cho nên dùng môi thay tay, đặt một nụ hôn sạch sẽ lên vị trí ban đầu.
Lận Hoài Sinh không nói nữa.
Cái này có thể lừa ai chứ.
Thế là C cũng không nói gì, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lận Hoài Sinh, không bỏ qua bất cứ một thay đổi cảm xúc nào trên mặt cừu nhỏ. Sương mù và hơi nước mà hắn vô tình để lại trong phòng tắm vài giờ trước bây giờ quay trở lại, giống như thuốc độc ngấm vào làm cả hai đều im lặng.
Hai người câm hôn nhau sẽ như thế nào?
C không kìm lòng nổi muốn cúi đầu…….
Cuối cùng Lận Hoài Sinh cũng hiểu rồi, mặt cậu đỏ bừng vì nóng hay vì xấu hổ? Không quan trọng nữa. Càng hấp dẫn chính là đôi môi đầy đạn của cậu, giống như một đóa hoa chớm nở, cần người dốc lòng đẩy những cánh hoa ngoài cùng ra mới có thể nở rộ.
Đang lúc C cho rằng mình sẽ giúp cừu nhỏ đẩy những cánh hoa đó ra, Lận Hoài Sinh đã hành động trước một bước.
Cậu nắm tay người đàn ông, chuyển những ngón tay ban đầu đã đặt dưới mắt cậu kéo lên môi. Sau cùng, khoảng cách giữa môi và răng bằng một ngón tay C bắc ngang quá. C cảm giác được một chút hơi nước giữa cánh môi cừu nhỏ, như có như không từ đường vân trên ngón tay ngấm vào trái tim.
C hoàn toàn có thể lấy tay ra, như vậy hắn sẽ chiếm lấy được cánh hoa đó, nhưng hắn đã hôn lên mắt cậu nhóc, cậu nhóc cũng hôn lên tay hắn, bàn tay dơ bẩn mà hắn cho rằng không xứng.
Giống như một nghi thức trao đổi, một nghi thức nhận định lẫn nhau. C đột nhiên không nỡ buông tay.
Càng huống chi cừu nhỏ lập tức nói:
"......Nhưng không phải chạm ở đây.”
Trong sự nhút nhát của cậu có chút xấu hổ và giận dữ, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng C cảm thấy nếu hắn lại được voi đòi tiên, cừu nhỏ sẽ ngất xỉu.
Đương nhiên C không thể ở lại, Lận Hoài Sinh đuổi hắn ra ngoài. C không tức giận chút nào, trái lại cứ lưu luyến không rời, liên tục quay đầu, biểu lộ lòng trung thành có thể vì cừu nhỏ làm bất cứ chuyện gì.
"Tôi sợ em té ngã.”
Lận Hoài Sinh liền đẩy hắn giống như con cừu nhỏ đang dùng sừng đẩy người khác.
"Không cần tiên sinh, anh ra ngoài đi!”
C bước ra khỏi phòng tắm. Cánh cửa đóng lại trước mặt hắn, thậm chí không để lại một chút bóng dáng nào, C nhìn chằm chằm cánh cửa mới hiểu vì sao khách sạn thích dùng loại kính mờ.
Trong lúc chờ Lận Hoài Sinh đi tắm, C muốn thực hiện đề nghị trước đó của mình, nhưng ngồi trên sô pha tâm trí hắn ta lại không đặt ở vết thương và hộp thuốc mà chính miệng hắn nói, hắn tự mình biến nó thành lời nói dối. Người đàn ông ngồi đờ ra trên sô pha, muốn vượt qua sự xinh đẹp tầm thường, nhưng cho dù mỹ lệ như thế nào cũng không đủ để miêu tả cừu nhỏ, Thế nên hắn muốn viết thơ, muốn vẽ tranh, muốn trở thành nhà thơ tài năng nhất và họa sĩ xuất sắc nhất, hắn muốn dùng cách thức của mình, đắp nặn nên cừu nhỏ và cảm xúc của chính mình.
Người đàn ông tưởng hắn có thời gian một thế kỷ để đánh bóng nó, nhưng dường như chí có một tích tắc, Lận Hoài Sinh tắm xong. Tiếng cửa nhẹ nhàng vang lên cùng với tiếng tim đập thình thịch, C đã từng ảo tưởng Lận Hoài Sinh sẽ té ngã, ảo tưởng cậu không thể mặc quần áo, chung quy lại là vẫn cần hắn xông lên. Nhưng thực tế cừu nhỏ có thể tự chăm sóc bản thân, cho nên C mới phát hiện, hắn đang ngồi đây chờ Lận Hoài Sinh, người thật sự nhận được sự kiểm duyệt là bản thân hắn.
Hắn chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch cho Lận Hoài Sinh, sau đó qua loa nói: "Tôi cũng vào tắm.”
Đổi thành người đàn ông này, tiếng đóng sầm cửa vang lên vô cùng lớn.
Lận Hoài Sinh ung dung ngồi trên sô pha. Cậu đẩy đẩy băng gạc và thuốc trong hộp, không thay đổi và không bị giảm số lượng, hiểu rằng bản thân đã nắm chắc thắng lợi.
Thanh niên mỉm cười.
……
Sau khi C xông vào phòng tắm, mới thấy càng tồi tệ hơn.
Mùi thơm sữa tắm ngào ngạt hơn lúc trước nhiều, tràn ngập toàn bộ không gian phong kín này, C nhớ Lận Hòa Sinh từng nói, đây là mùi trên người hắn. Vậy cừu nhỏ đã dùng cùng loại sữa tắm với hắn, có phải cũng có hơi thở của hắn hay không?
Động tác lấy sữa tắm lần này của người đàn ông rất thô lỗ và lo lắng.
Sữa tắm từ lòng bàn tay hắn ta chảy xuống, nước lạnh trong vòi sen bắn tung tóe lên vết thương trên vai hắn, bởi vì tưởng tượng, bởi vì cơn đau, mỗi bắp thịt trên người hắn ngược lại mơ hồ nóng lên.
Hơi nóng mù mịt từ từ tiên tan, những giọt nước ngưng tụ trên bức tường men sứ.
C duỗi ngón tay đã từng được Lận Hoài Sinh hôn nhẹ ra, vạch một đường đầu tiên lên bức tường đó.
Sau đó nhớ lại, đây là chiều cao của đối phương.
Vòi hoa sen được cố định trên tường, làm ướt cả khuôn mặt người đàn ông, ngũ quan sắc sảo hung ác từ từ di chuyển, giống như một con sói ăn thịt người.
Giọt nước vô tận, từng chút một trượt xuống để lại một đường dài.
Chiều cao của cừu nhỏ.
Lông mày của cậu,
Mắt của cậu,
Môi của cậu,
Ngực của cậu,
Xương hông của cậu……
Trong trí tưởng tượng, C đã tạo ra một Lận Hoài Sinh sinh động như thật, sau đó đem cậu khảm vào máu thịt của mình.
……
Lần này C tắm có hơi lâu.
Arnold dùng dao đâm vào vai C, vì vết thương chưa được xử lý nên sau khi C tắm xong C để trần thân trên đi ra ngoài.
Lận Hoài Sinh ngồi co ro trên sô pha, không hề động đậy, làm cho người khác không biết có phải cậu đã ngủ thϊếp đi vì quá mệt hay không. C nhẹ nhàng bước qua, nhìn thấy trên tóc cậu vẫn còn nước, mà khăn lau tóc cứ như vậy vắt trên vai cậu.
C nhẹ giọng, đưa tay hứng lấy một giọt nước trên đuôi tóc cừu nhỏ.
"Ngủ rồi sao?”
Cừu nhỏ vẫn không cử động.
Nhưng sau một lát, cậu lắc đầu đáp lại, đầu tóc ướt dầm dề quét qua quét lại trong lòng bàn tay C. Cừu nhỏ dùng cách thức nghịch ngợm như vậy để nói kỳ thực cậu vẫn còn tỉnh.
C không khỏi mỉm cười, hắn ngồi xuống bên cạnh Lận Hoài Sinh, không hỏi Lận Hoài Sinh vì sao lại làm như vậy, chỉ đơn thuần tận hưởng lại sự thân mật đã từng mất đi. Trái lại là Lận Hoài Sinh chủ động hỏi.
"Tiên sinh sao lại tắm lâu như vậy?”
Cậu dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay người đàn ông bên cạnh, dường như chỉ một khắc cũng không thể rời xa hắn, sau đó phát hiện C để trần nửa người trên. Lận Hoài Sinh không thể đoán ra vừa rồi C kỳ thực đã tắm nước lạnh, bởi vì lúc này làn da của người bên cạnh đang rất nóng.Nếu Lận Hoài Sinh biết, cậu chắc chắn sẽ càng thấy kỳ lạ hơn, tắm nước lạnh sao có thể lâu như vậy. Cậu không biết, cho nên cừu nhỏ chỉ mím môi, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.
"......Còn không mặc đồ.”
C nghĩ tới cừu nhỏ là một thanh niên châu Á. Ngày nay trên toàn thế giới sớm đã thi hành chế độ liên bang, mà khái niệm "quốc gia" sớm đã bị loại bỏ khỏi dòng chảy lịch sử từ lâu, nhưng văn hóa đã ăn sâu bám rễ vào mỗi vùng đất, nuôi dưỡng nên những đứa trẻ khác nhau. Có vẻ như đối với cừu nhỏ, đây là chuyện cậu không thể xem là đương nhiên.
C nói: "Tôi xin lỗi em.”
Lận Hoài Sinh còn chưa phản ứng lại được: "......Cái gì?”
C nói thẳng: "Tôi đã lừa em." Hắn kéo tay Lận Hoài Sinh, để cậu chạm vào vết thương vô cùng thê thảm nhưng chưa được xử lý thỏa đáng, nhưng người đàn ông đủ mạnh mẽ để mặt không đổi sắc chịu đựng cơn đau, để có được sự quan tâm từ ngón tay đối phương.
"Tôi còn chưa xử lý vết thương.”
Vốn Lận Hoài Sinh không biết, nhưng khi nghe xong, cậu giật mình, muốn rút tay lại, sợ bản thân chạm nhẹ sẽ làm vết thương C nghiêm trọng hơn. Nhưng C không chịu buông tay cậu. Lận Hoài Sinh không thể giãy ra, hắn nắm cổ tay cậu nhưng lại khéo léo né phần bị thương ra.
C nhìn tỉ mỉ cổ tay đã được băng bó của Lận Hoài Sinh, ở rìa có dấu vết bị thấm nước. Lúc cừu nhỏ tắm khó tránh khỏi hơi không thuận tiện. Nhưng cũng may vết thương không chảy máu.
Lận Hoài Sinh không biết C lại đang quan sát mình, cảm nhận của cậu với thế giới bên ngoài đều dựa vào sự thuật lại của người khác, nên lúc C không nói gì, Lận Hoài Sinh liền cảm thấy cực kỳ không có cảm giác an toàn. Cừu nhỏ chỉ có thể mở miệng trước, hy vọng bắt đầu một chủ đề.
"Tại sao không xử lý vết thương?”
Đây cũng là sự nghi hoặc thực sự của cậu.
Lẽ nào là vì vết thương quá sâu? Hay có chỗ nào xử lý không tiện? Lận Hoài Sinh rõ ràng trở nên lo lắng. Nhưng cậu không thể giúp được chút gì. Đang lúc cừu nhỏ rơi vào trạng thái hổ thẹn, C đã cắt ngang tất cả sự tự trách của cậu.
"Giống như em đợi tôi vậy." C cúi đầu, giống như cách mà cậu hôn hắn trước đây, đặt một nụ hôn lên ngón tay Lận Hoài Sinh. "Tôi cũng đang đợi em.”
Đợi đến mức quên đi tất cả những chuyện khác.
Không biết cừu nhỏ có hiểu được câu nói còn đang dang dở này hay không.
Hai người đàn ông cùng chen chúc trên chiếc ghế sô pha không lớn, cùng có mái tóc ẩm ướt và nhiệt độ cơ thể giống nhau, còn có lý trí cũng đồng thời biến mất.
C nhìn Lận Hoài Sinh với đôi mắt rực lửa. Cừu nhỏ đang mặc quần áo, cổ tay áo và cổ áo lộ ra một mảng rộng, để lộ vết sẹo trên làn da trắng trẻo, làm lộ ra một đứa trẻ đã trải qua nhiều gian khổ nhưng vẫn hết sức chân thành hồn nhiên. C muốn dùng tay, dùng môi để quỳ bái, tôn sùng, càng nhiều hơn là sám hối, để che phủ đi mỗi vết thương trên cánh tay Lận Hoài Sinh, những lỗi lầm do một bản thân hung ác đã để lại. Mà càng quyến rũ hơn là cừu nhỏ cũng đáp lại hắn. Trên mặt cậu nhóc sẽ lộ ra biểu cảm hoang mang lại say mê, giống như một con cừu lạc đường, tuyệt vọng chờ hắn giải cứu. C to gan dùng bản thân suy đoán đối phương, có lẽ Lận Hoài Sinh cũng có linh hồn cô đơn, khao khát có người bù đắp và trở thành nửa kia của cậu.
“Cừu nhỏ……”
Không kiềm lòng được, C say sưa tiết lộ tên thân mật mà hắn giấu dưới đáy lòng cho Lận Hoài Sinh biết.
Lận Hoài Sinh nháy mắt: “Tiên sinh đang nói tôi sao?”
C trả lời đúng.
Lận Hoài Sinh ngược lại không hỏi C lý do vì sao, nhưng sau khi suy nghĩ cậu lại hỏi: “Vậy tiên sinh là gì? Cái gì mới phù hợp với cừu nhỏ?”
C chỉ nghĩ tới những kẻ săn trộm hoặc dã thú, không có ý tưởng mới nào, nhưng phù hợp với định nghĩa về vai trò của họ khi bắt đầu mối quan hệ này. Nhưng câu trả lời Lận Hoài Sinh đưa ra lập tức đánh gãy nhận thức của người đàn ông.
“Tôi cảm thấy tiên sinh là chó.”
Cậu dựa sát vào bên cạnh C, kể cho hắn nghe nhận thức độc đáo của mình, thậm chí ngón tay còn cố ý hay vô tình chọc vào vết thương trên cánh tay C.
Cậu ao ước nói với C: “Chó chăn cừu sẽ bảo vệ cừu, dẫn đường cho đàn cừu, cho nên tôi thích chó.”
Lận Hoài Sinh vô cùng dễ dàng tiếp nhận thiết lập mà C dành cho cậu, thậm chí đổi lại còn trau chuốt điểm tô cho mối quan hệ tốt đẹp này.
Cậu nói rất nhiều những lời vô lý, thậm chí là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng trong thế giới của cậu, C dĩ nhiên chính là đồng bạn của cậu. Cho nên vết thương mà cậu vừa chọc vào liền trở thành huân chương của người bảo vệ.
C cảm thấy bản thân nên là chó.
Một con chó thoái hoá từ sói nhưng rất trung thành và tận tuỵ.
Quá trình thoái hoá thật đau đớn, nhưng cừu nhỏ liên tục cho hắn những liều thuốc an thần hạnh phúc.
“Mà tôi càng thích tiên sinh hơn.”
Ngón tay Lận Hoài Sinh mò mẫm lên làn da của C, xác định vết thương, sau đó cẩn thận nâng niu từng ly từng tý, cúi đầu thổi hơi một cách ấu trĩ, giống như làm vậy thì cơn đau sẽ biến mất. Sự ngại ngùng và những lời lẽ hùng hồn của cậu xen lẫn với nhau, biến thành sức hấp dẫn mà sợ rằng ngay cả cậu cũng không biết. Linh hồn C run rẩy vì con cừu nhỏ này vô số lần lại vô số lần cảm thấy bình yên vì cậu.
Lận Hoài Sinh ngẩng đầu “nhìn” người đàn ông, đôi mắt lấp lánh như vườn địa đàng, tìm kiếm sự khẳng định của hắn.
“Bởi vì tiên sinh chỉ có một con cừu thôi. Đúng không?”
C khẳng định, hôn lên đôi mắt không hoàn mỹ này, đồng thời cũng nuốt xuống trái cấm.
“Tôi chỉ có em.”
C rất vui vẻ đến mức suýt nữa lại quên xử lý vết thương. Vết thương vẫn còn cho đến bây giờ, cho dù là người đàn ông mạnh mẽ như thế cũng không khỏi lộ ra dấu hiệu mệt mỏi. Đương nhiên cuối cùng cũng xử lý xong rồi, do C tự mình băng bó với “sự giám sát” của Lận Hoài Sinh bên cạnh.
Đã là nửa đêm rồi. Lận Hoài Sinh ngáp một cái, khoé mắt lộ ra chút nước mắt, đây chính là thời khắc mà mắt cậu đẹp nhất, giống như có ai đó đã điểm tô thêm ánh sáng cho đôi mắt vô thần này. C bất giác lại hôn lên, từng chút từng chút một hôn đi những giọt nước mắt.
“Đi ngủ đi.”
Lận Hoài Sinh nhìn hắn, không nói gì.
C lại bổ sung: “Tôi cũng đi.”
“Nhưng chỉ có một cái giường.”
Đàn ông xấu phải bổ sung thêm câu này. Hắn muốn nhìn xem phản ứng của Lận Hoài Sinh, cho nên trong lời nói của hắn có chủ ý.
Quả nhiên Lận Hoài Sinh lộ ra vẻ mặt bối rối lại thất thố. Đối với cừu nhỏ mà nói dường như bất cứ một chút gió thổi cỏ lay nào cũng đủ để làm cậu hoảng loạn, đến nỗi mà C muốn tìm tòi nghiên cứu đến cùng xem là quá khứ như thế nào mới tạo thành một Lận Hoài Sinh đầy mâu thuẫn nhưng cũng quyến rũ như vậy.
Lận Hoài Sinh muốn ngủ trên giường, mấy ngày nay cậu đều không có một giấc ngủ ngon, mà lúc sinh bệnh cậu đã nghỉ ngơi một thời gian ngắn trên giường, làm cho bản thân càng có sự quyến luyến với chiếc giường này, bởi vì nó là giường của C tiên sinh. Nhưng C mới là chủ nhân danh chính ngôn thuận, càng huống chi bây giờ hắn mới là người bị thương cần nghỉ ngơi cho tốt. Cừu nhỏ tiến thoái lưỡng nan, giữa ham muốn trung thực của bản thân và xấu hổ vì ham muốn của bản thân.
Mà ý định ban đầu của C tuyệt đối không phải là làm khó cừu nhỏ, cho nên nhanh chóng giải cứu cậu khỏi hoàn cảnh khó xử.
"Tôi không ra ngoài.”
Hắn nói rõ lập trường của mình, sau đó lại để Lận Hoài Sinh đưa ra lựa chọn.
"Em có đồng ý ngủ chung giường với tôi không, cừu nhỏ?”
Kết quả cuối cùng đã quá rõ ràng.
Chiếc giường đơn không lớn nhưng lại nằm hai người đàn ông trưởng thành, bởi vậy việc họ dựa sát gần rồi ôm nhau là điều hiển nhiên. Người đàn ông mạnh mẽ ngủ bên ngoài, đem cừu nhỏ bảo vệ kín kẽ bên trong, mà đây cũng là liều thuốc an thần hiệu quả nhất cho C-người đang vô cùng mệt mỏi và kiệt sức, C ngủ rất sâu, rất thư thái.
Trong nhà tù gần như biệt lập với thế giới này, không có bất cứ âm thanh nào, trong bóng tối có một nỗi kinh hoàng nghẹt thở.
Không biết là mấy giờ, Lận Hoài Sinh mở đôi mắt trong veo ra, ngồi dậy, nhìn C bên cạnh, trong đôi mắt mù lòa giả tạo đã hoàn toàn không nhìn thấy tình yêu cuồng nhiệt. Sau đó cậu bước xuống giường, mở cửa, biến mất vào căn phòng tối.
Tác giả có lời muốn nói:
Cừu nhỏ tiên sinh, biệt danh [Bậc thầy thuần hóa sói].