Nốt Ruồi Son

Chương 3: Không thể cứng được

Chương 3: Không thể cứng được.

“Xin lỗi, tôi có điện thoại, anh Tạ đợi tôi một chút.”

Từ Nhược Huyên nhanh chóng đi ra cửa sau, Chu Tiểu Vũ đã chờ cách đó một đoạn.

“Sao rồi, chim người thương gặp vấn đề gì?” - Chu Tiểu Vũ một bụng tò mò cùng hưng phấn hỏi.

“Còn chưa đến bước xem của người ta đâu. Tạ Hành Nhiễm không cứng được là do tớ thật. Tớ có một chuyện không hiểu.” - Từ Nhược Huyên tóm gọn câu chuyện kể cho Chu Tiểu Vũ nghe.

“Ồ, có phải tên mọt sách lúc đó đã thích cậu rồi không?”

“Không thể nào, ngay cả một cái liếc mắt hắn ta còn không nhìn tôi, thích ở đâu ra.”

“Vậy cậu hỏi anh ta chưa?”

“Chưa.”

“Con bạn ngốc nghếch của tôi, bây giờ cậu vào hỏi đi. Qua những gì cậu nói thì tôi thấy vấn đề của Tạ Hành Nghiễm không đến mức nghiêm trọng lắm đâu. Một phần điều trị bằng thuốc, một phần kết hợp trị liệu vật lý là ổn thôi. Dù sao vấn đề của anh ta nằm ở tâm lý nhiều hơn.” - Sắc nữ Chu Tiểu Vũ vừa nói vừa làm mấy động tác xoa nắn nhạy cảm mô phỏng.

“Cậu chắc chắn chứ?”

“Tôi là bác sĩ nam khoa nổi tiếng thành phố này đó, cậu không tin tôi thì tin ai. Bây giờ, cậu vào lột quần anh ta ra khám, kê mấy loại thuốc tôi bảo, hẹn anh ta tuần sau tái khám, tuần sau chưa có hiệu quá thì tiến hành… ứ… ừ… Cậu là người gây ra vấn đề thì phải chính tay mình giải quyết, hiểu chưa.” - Vẫn là động tác xoa nắn sóc lọ.

Từ Nhược Huyên quay trở lại phòng, cô bình tĩnh nói chuyện với Tạ Hành Nghiễm

“Xin lỗi đã để anh chờ lâu.” - Cô hắng giọng nói tiếp. - “Anh cởϊ qυầи, lên giường, để tôi kiểm tra cho anh.”

Nói xong Từ Nhược Huyên tỏ ra bình thản đi đeo gang tay. Cô quay lưng về phía anh nên chỉ nghe thấy tiếng mở thắt lưng, sau đó là tiếng sột soạt của quần áo. Cô cũng chẳng phải người trong sáng gì, đã xem rất nhiều phim con heo, cũng đã tận mắt nhìn qua rất nhiều côn ŧᏂịŧ đủ mọi hình thù. Chỉ là được nhìn tận mắt hàng họ của người mình đã từng thích thì có hơi căng thẳng.

Hít thêm ba ngụm không khí nữa, Từ Nhược Huyên quay đầu lại đi ra chiếc giường sau tấm rèm che

“Sao anh vẫn mặc qυầи ɭóŧ, tôi không khám qua qυầи ɭóŧ.” - Từ Nhược Huyên có hơi buồn cười, qua hai lần bất ngờ trước, cô đã học được cách nín cười rồi.

Tạ Hành Nghiễm rất lúng túng, tay để trên mép quần vừa muốn cởi lại vừa không muốn cởi. Nhìn anh chả khác nào đứa trẻ mới ba tuổi đã biết xấu hổ khi mấy người lớn trêu chọc muốn xem con chim nhỏ của mình.

Hiện tại anh phải cởϊ qυầи lót trước mặt cô bác sĩ trẻ tuổi, anh thực sự không biết phải làm sao. Biết thế vừa xong cởi luôn cho rồi, giờ phải đứng cởi cho người ta xem.

Bộ dạng của Tạ Hành Nghiễm lúc này làm cho Từ Nhược Huyên rất muốn trêu chọc anh. Cô đứng nhìn anh chăm chú đợi anh hành động, thật là thú vị. Qυầи ɭóŧ chưa cởi, chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng khiến cho sắc nữ như cô thèm nhỏ dãi. Côn ŧᏂịŧ chưa đạt trạng thái cương cứng mà đã nhìn cộm lên một đống trong quần rồi, may có khẩu trang hứng nước dãi.

Dưới cái nhìn như ăn tươi nuốt sống của Từ Nhược Huyên, Tạ Hành Nghiễm cuối cùng cũng lột được qυầи ɭóŧ ra, động tác nhanh hơn tưởng tượng của cả hai người. Côn ŧᏂịŧ cứ thế lọt vào tầm mắt của Từ Nhược Huyên trong lúc cô không đề phòng, cô nghĩ động tác của anh phải từ từ như trong phim Ấn Độ chứ. Hết cả hồn à.

Đúng như Từ Nhược Huyên nghĩ, côn ŧᏂịŧ ở trạng thái ngủ nhưng khá to. Quả này sướиɠ chết cô rồi, aaa… Dừng, dừng, mày và người ta không có quan hệ gì cả, đừng ảo tưởng.

Đến khi cô lấy lại được bình tĩnh, Tạ Hành Nghiễm đã nằm gọn gàng trên giường, đôi chân dài duỗi thẳng, hai tay để trước ngực, mắt nhắm chặt. Ôi cảnh tượng này giống như cô là tên cường hào sắp lấy đi sự trong trắng của thiếu nữ vậy, người ta không còn cách nào chỉ có thể cam chịu mặc người chà đạp.

Từ Nhược Huyên đến gần giường hơn, ánh mắt dán chặt vào bộ phận trọng yếu của nam giới. Côn ŧᏂịŧ ỉu xìu nằm đó, màu sắc hơi nhạt nhìn khá sạch sẽ, hai túi tinh nhìn cũng khá lớn bên trong chắc chắn chứa nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙. Ở gốc côn ŧᏂịŧ có lông đen, không nhiều lắm, khá gọn gàng.

Tay Từ Nhược Huyên run run chạm vào côn ŧᏂịŧ, nhẹ nhàng hỏi Tạ Hành Nghiễm.

“Anh Tạ có cảm giác gì không?”

Cảm giác có người sờ vào côn ŧᏂịŧ, Tạ Hành Nghiễm hơi run lên.

“Có… ý tôi là có cảm nhận có sự đυ.ng chạm, ngoài ra không có cảm giác gì.” - Nói xong câu này, miệng anh đã khô khốc, rất muốn uống nước, mặt thì nóng bừng bừng, hai tai như bị thiêu cháy.

Từ Nhược Huyên tiếp tục sờ soạng khắp nơi, kèm với đó là câu hỏi “có cảm giác gì không?”, Tạ Hành Nghiễm trả lời như cái máy được lập trình sẵn “không”.

Từ Nhược Huyên bắt đầu vận dụng hết các kiến thức học được từ việc xem phim con heo và từ việc xem Chu Tiểu Vũ khám bệnh, cô nâng côn ŧᏂịŧ lên làm động tác vuốt ve, xoa nắn đủ kiểu tiếp tục hỏi.

“Anh có cảm giác gì không?”

“Không.” - Tạ Hành Nghiễm trả lời như hết hơi, mắt vẫn nhắm như cũ.

Từ Nhược Huyên vuốt cho anh 5 phút, côn ŧᏂịŧ vẫn mềm oặt không có động tĩnh gì. Cô có cảm giác hơi nóng vội, tay càng vuốt nhanh hơn. Có phải nó hỏng thật rồi không, tay phụ nữ động vào mà không có cảm giác gì, hỏng thật rồi. Cô có hơi muốn khóc thay cho vợ tương lai của Tạ Hành Nghiễm.

“Được rồi, kiểm tra đến đây thôi. Tôi kê đơn thuốc cho anh, anh về uống đều đặn, một tuần sau tái khám.”

Từ Nhược Huyên bất lực quay lại bàn làm việc viết đơn thuốc, để lại không gian cho Tạ Hành Nghiễm bình ổn tâm trạng. Cô biết, anh rất ngại ngùng, không những đỏ mặt mà đỏ luôn toàn thân rồi. Suốt quá trình cô kiểm tra, cả người anh đều căng cứng, không hề cử động dù là một chút. Đúng là thẳng nam không hiểu chuyện nam nữ, anh mà cứ như này tôi sẽ ăn anh luôn đó.

Tạ Hành Nghiễm bước ra khỏi rèm che, trở lại dáng vẻ ban đầu, tri thức, nhã nhặn, sạch sẽ. Nhan sắc của anh có thể không nổi bật nhưng khí chất lại hơn người. Chỉ cần nhìn vào anh là có thể thấy được anh là người có học thức, có gia giáo. Anh khi trưởng thành còn cho cô thấy được sự chính trực hiện lên từ ánh mắt, chính là cảm giác của chính nhân quân tử. Bộ dạng cấm dục này làm cô muốn đè anh ra lột sạch.

“Bác sĩ Chu, bác sĩ Chu, đơn thuốc của tôi.”

“À à… của anh đây. Anh nhớ sử dụng đều đặn, có vấn đề gì thì liên hệ với tôi luôn, số điện thoại tôi viết ở mặt sau đơn thuốc.” - Ôi suýt nữa thì bị tên mọt sách câu mất hồn.

Tạ Hành Nghiễm vừa đóng cửa trước, Chu Tiểu Vũ đã rón rén mở cửa sau đi vào.

“Bốp.” - Đây chính là âm thanh tiếng vỗ vào bả vai Từ Nhược Huyên, người đánh tất nhiên là Chu Tiểu Vũ.

“Ây da, cảm giác thế nào bạn yêu?”

“Người thì nhỏ mà sức lực ở đâu ra lớn như vậy, đau chết đi được.”

Chu Tiểu Vũ đúng là dáng người nhỏ thật, cao chưa tới 1m60, cụ thể là 1m58. Cân nặng chỉ khoảng 45kg, mặt nhỏ, chân tay nhỏ nhưng ông trời thương tiếc ban cho hai quả ngực bự và cặp mông cong. Người nhỏ nhắn, ăn lại khoẻ, sức lực rất khoẻ, Từ Nhược Huyên ăn một phát đánh này, cô cảm thấy phổi của mình không ổn chút nào.

“Haizzz… Không ngóc đầu lên nổi.” - Từ Nhược Huyên thở dài thườn thượt.

“Chuyện ấy tớ biết rồi. Ý của tớ là cậu có cảm giác gì khi được vuốt ve con ciu bé nhỏ mà cậu đã mơ ước từ lâu.” - Chu Tiểu Vũ vừa nói vừa cười bằng giọng cười khả ố, cực kỳ dâʍ đãиɠ.

Từ Nhược Huyên cảm thấy rất phiền não, cô uể oải trả lời.

“Trong trường hợp của tớ, cậu nghĩ tớ còn có thể có cảm giác gì. Tớ đã làm hỏng đời trai nhà người ta rồi.”

“Người nào làm hỏng, người đấy phải đền. Cậu là người buộc dây, biết đâu chỉ có cậu mới là người cởi được dây. Nhân cơ hội này, cậu cưa anh ta một lần nữa.”

“Tớ không còn chút tình…”

“Thôi, thôi, tớ hiểu cậu mà, suy nghĩ kĩ lời tớ nói. Tớ đi làm việc đây.”

Chu Tiểu Vũ đẩy Từ Nhược Huyên ra khỏi phòng làm việc, để mặc cô đứng bần thần ở ngoài cửa. Hiện giờ, trong đầu Từ Nhược Huyên hoàn toàn trống rỗng, cô không suy nghĩ được bất cứ điều gì. Cô day trán, chắc là do ngủ không đủ giấc, phải về ngủ một giấc nữa mới được.