Quản Gia Bệnh Kiều Đen Tối

Chương 3: Kết thúc

5.

Ban đêm mưa lớn, rạng sáng hôm sau bạn nhân lúc sương mù mông lung mà lại đi tới trước cánh cửa kia.

Lúc này bạn mở cửa ra.

Quả nhiên như lời quản gia nói, cửa này thông qua hoa viên.

Chẳng qua hoa viên này không phải hoa viên trong ấn tượng của bạn.

Nơi này hoang vu không có một ngọn cỏ, chỉ có một cái cây cao lớn đang run nhẹ trong gió, và ở nơi xa mà lại có một rừng cây.

Bạn đi vào hoa viên, trên mặt đất còn ẩm ướt, bạn cúi đầu nhìn giày mình bị làm dơ thì hơi rầu.

Bạn đột nhiên dẫm lên một chỗ nhô lên, bạn cúi đầu thì thấy là một thứ bằng xương!

Bạn dứt khoát cởi một chiếc giày, dùng gót giày đào đất.

Đại tiểu thư cao cao tại thượng vậy mà làm ra chuyện này, nếu là bạn trước kia thì chắc chắn bạn sẽ cười nhạo chết mất.

Mà khi bạn đào ra một cái đầu lâu, bạn ngã ngồi xuống đất, đầu lâu bị bạn ném đi rất xa, bạn nghe tiếng tim mình đập kịch liệt, không biết nên làm sao.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân.

“Tiểu thư nhìn thấy bây giờ hình như là đầu lâu của bà chủ đó.” Tiếng quản gia cười khẽ xa xa truyền vào tai.

Bạn cả người nổi hết da gà, bạn quay đầu lại nhìn quản gia đang đứng cách bạn không xa.

Là hắn gϊếŧ mẹ bạn?

Nói cách khác họ căn bản không đi du lịch. Vậy cha thì sao? Cũng bị gϊếŧ chết sao?

Bạn đứng lên, bước chân chạy vào rừng cây.

Quản gia cũng cất bước nhanh đi theo bạn.

Bạn giờ phút này cũng bất chấp hình tượng, chiếc giày còn lại đã bị tụt mất trong lúc bạn chạy.

Bàn chân trơn bóng tinh tế đạp lên chỗ đất ẩm ướt, bạn đột nhiên cảm giác gan bàn chân đau xót, chắc là bị bụi gai cắt qua.

Bạn không ngừng chạy về phía trước, bạn chỉ muốn thoát đi, thoát khỏi kẻ điên đó.

Khí thế xâm lược nam tính đột ngột bao phủ bạn, quản gia đang ở ngay sau lưng. Tay hắn thít chặt dưới nách bạn nhẹ nhàng bế bạn lên.

Hắn cởi đôi giày, đi chân trần đứng trên đất.

Quản gia buông bạn xuống, chân bạn chuẩn xác lọt vào giày da của hắn.

Một đen một trắng khiến quản gia hưng phấn thở mạnh.

Hắn nhẹ nhàng liếʍ hôn vành tai bạn.

“Chân tiểu thư bị đông lạnh đỏ lên rồi. Ngài không ngoan.”

“Nhưng cũng rất đáng yêu.”

Hắn phát ra tiếng cười vui vẻ trong cổ họng.

Cảm giác tê dại bò lên từ cột sống bạn.

6.

Quản gia ôm bạn trở về lâu đài.

Hắn giúp bạn rửa mặt chải đầu sạch sẽ, thay váy ngủ trắng tinh mềm mại. Tuy rằng bạn đã hết sức phản kháng, nhưng hết thảy đều không làm nên chuyện gì. Quản gia kiên nhẫn cho bạn đánh chửi, thậm chí còn thỏa mãn hôn lên đôi môi đang tức giận ấy.

Bạn hận đến ngứa răng.

Cuối cùng hai tay bạn bị hung thủ gϊếŧ người khóa lên còng tay màu bạc, trên còng tay được dán vải nhung, mềm mại dán lên da thịt cổ tay bạn.

Mà hắn cũng còng một tay mình chung với bạn.

Điều này khiến bạn không thể chạy trốn.

Quản gia dịu dàng đặt bạn trên giường, hắn nằm bên cạnh nhìn bạn chăm chú.

Khi hắn không đeo mắt kính, đôi mắt tràn ngập tính xâm lược.

Bạn sợ hãi rụt rụt cổ, bạn vậy mà lại nằm chung với hung thủ gϊếŧ hại cha mẹ mình! Mà bạn lại bất lực, bạn tủi thân khụt khịt lên.

Quản gia nâng mặt bạn, nhẹ nhàng liếʍ đi nước mắt bạn. Bạn run người, theo bản năng kháng cự hắn thân mật.

“Tiểu thư ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, ngày mai ngài sẽ không nhớ gì nữa.”

Quản gia ấn đầu bạn vùi vào ngực mình, hắn ôm chặt eo bạn, dùng sức lớn đến mức làm bạn cảm thấy hắn muốn bẻ gãy eo bạn luôn.

Tiếng hô hấp của quản gia vang lên bên tai, bạn bất tri bất giác đã ngủ mất.

Ánh mặt trời vào sáng sớm chiếu xuống chiếc giường mềm mại, hết thảy như ngày thường.

“Tiểu thư, nên rời giường rồi.” Heaton quỳ gối ở mép giường.

Bạn mở mắt, quay đầu nhìn về phía quản gia: “Buổi sáng tốt lành nha Heaton.” Bạn nở nụ cười xinh đẹp.

Quản gia nhìn nụ cười ngây thơ của bạn mà không kìm được cong môi lên.

“Tiểu thư, bữa sáng hôm nay là món ăn Âu.”

Quản gia mỉm cười nói.

7.

Tôi đã dùng một số phương pháp để thời gian dừng lại sau một ngày cô mất. Và tấ nhiên ký ức máu me đó cô cũng quên hết.

Người giúp việc và con mèo? Đương nhiên đều không thể cho chúng tồn tại bên cạnh tiểu thư rồi. Người giúp việc cũng bị tôi dùng cách tương tự gϊếŧ chết rồi chôn dưới cái cây đó. Đáng tiếc cơn mưa ngày đó đã tách đi lớp bùn đất, chiếc đầu lâu bị chôn không sâu đã bị phát hiện. Làm tiểu thư thương tâm thì tôi cũng rất đau lòng. Cho nên ngày hôm sau tôi đã làm cô quên đi.

Còn con mèo kia tôi thật sự không có giải quyết nó, tôi đã đưa nó về nước Z, hơn nữa tôi còn chuyển lời với hoàng tử rằng tiểu thư chúng tôi không thích con mèo y đưa chút nào cả. Tôi có thể tưởng tượng ra nét mặt buồn bã của y, không thể tận mắt nhìn thấy thật là quá đáng tiếc. Nếu không phải bởi vì tiểu thư không thích người ngược đãi, gϊếŧ hại động vật nhỏ thì con mèo đó sẽ có kết cục không tốt đâu.

Nên đối xử với tiểu thư thế nào nhỉ? Ôi, vấn đề này thật là làm khó tôi mà. Dù sao khi tiểu thư cứu tôi, tôi đã muốn cô nhốt lại rồi. Tiểu thư của tôi ơi, tôi đã tạo ra chiếc l*иg sắt đẹp đẽ cho cô rồi, và trong đó chỉ có hai chúng ta thôi.

Cảm ơn lời khen của bạn, từ "kẻ điên” rất hợp với tôi.

Tôi sẽ mãi bên cạnh tiểu thư.

Hoan nghênh bạn tới làm khách, nếu bạn không sợ chết thì tới đi.

Trong mắt tiểu thư chỉ có thể có một mình tôi mà thôi.