Bé Con May Mắn Mang Theo Anh Trai Đối Chiếu Tổ Trong Gameshow Manh Bảo

Chương 2: Phúc Bảo muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ

Nghe nàng nói xong, viện trưởng cảm thấy chấn động trong lòng.

Đây thật sự là một đứa trẻ năm, sáu tuổi sao?

Sao lại hiểu chuyện đến thế!

Hiểu chuyện đến mức khiến người khác không khỏi đau lòng.

Viện trưởng nhẹ nhàng xoa đầu bé, ngồi xuống an ủi: “Yên tâm nhé, viện trưởng sẽ chăm sóc con thật tốt.”

“Cảm ơn viện trưởng,” Tiểu Phúc Bảo nín khóc, mỉm cười.

Viện trưởng nhìn dáng vẻ của bé, không khỏi muốn coi bé như con gái của mình để nuôi nấng, bởi bé vừa hiểu chuyện, vừa ngoan ngoãn, lại rất lễ phép.

Điều quan trọng nhất là...

Bé lớn lên quá đáng yêu!

Sau khi khóc, mắt Tiểu Phúc Bảo đỏ hoe, mũi cũng hồng hồng, trông cực kỳ giống một con thỏ nhỏ. Hàng mi dài vẫn còn đọng vài giọt nước mắt, khuôn mặt mũm mĩm rung rinh mỗi khi bé khụt khịt mũi, khiến người ta không thể không muốn đưa tay ra véo nhẹ một cái.

Đột nhiên, một giọng nam vang lên bên cạnh họ.

“Khoan đã! Tôi muốn chọn đứa bé đó!”

Cả hai người đều quay lại nhìn, đó là một người đàn ông mặc vest, đeo kính.

Trước mặt anh ta còn có một nhân viên đang nắm tay một bé gái khác, trạc tuổi với Tiểu Phúc Bảo.

Người đàn ông nhanh chóng tiến đến trước mặt Tiểu Phúc Bảo và viện trưởng, rút từ túi ra danh thϊếp, đưa tới: “Xin chào, tôi là Chu Đông, đại diện của nghệ sĩ Tang Vãn Châu thuộc công ty giải trí Tân Duyệt. Tôi đến đây để tìm một đứa bé để tham gia gameshow cùng nghệ sĩ của tôi. Không biết liệu bé gái này có thể tham gia một thời gian không?”

Viện trưởng cau mày, tỏ vẻ không hài lòng.

Người đàn ông này đã đến đây rất nhiều lần, mỗi lần chọn một đứa trẻ, nhưng chỉ một ngày sau lại đưa về, nói rằng nghệ sĩ của anh ta không thích đứa bé đó. Sáng nay mới chọn một đứa, giờ lại trả về rồi.

Viện trưởng định mở miệng từ chối, nhưng bỗng thấy anh ta ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn đứa trẻ, miệng lẩm bẩm: “Quá giống, thật sự quá giống.”

Trông anh ta như người bị ám ảnh.

Viện trưởng thấy vậy, vội kéo Tiểu Phúc Bảo ra sau để bảo vệ, giọng bất mãn: “Anh đã đưa mấy đứa trẻ đi rồi? Ở đây chắc không có đứa bé nào làm vừa lòng ngôi sao của anh đâu, anh nên về đi!”

Chu Đông nghe xong, mới bừng tỉnh, đứng dậy và ngượng ngùng gãi đầu: “Xin lỗi viện trưởng, nhưng tôi đảm bảo đây sẽ là lần cuối cùng! Tôi tin rằng nếu là đứa bé này, Tang Ca chắc chắn sẽ không có lời phàn nàn nào!”

Nói xong, anh ta lại ngồi xuống nhìn Tiểu Phúc Bảo đang tránh sau lưng viện trưởng, hỏi: “Em gái nhỏ, em có muốn đi với anh không, để cùng một anh siêu đẹp trai tham gia gameshow?”

Nghe anh ta nói, Tiểu Phúc Bảo thò đầu nhỏ ra, chớp chớp đôi mắt, giọng non nớt hỏi: “Gameshow là gì vậy ạ?”

Chu Đông kiên nhẫn giải thích: “Gameshow là nơi em cùng các bạn nhỏ khác đi du lịch và vui chơi, quá trình đó sẽ được phát sóng trực tiếp trên mạng, có rất nhiều người sẽ xem. Biết đâu em còn có thể tìm được cha mẹ ruột của mình nữa!”

Vừa nghe thấy có thể tìm được cha mẹ ruột, đôi mắt Tiểu Phúc Bảo liền sáng lên, giọng mềm mại: “Thật không, có thể tìm được ba mẹ ruột của Phúc Bảo sao ạ?”

“Đương nhiên rồi!”

Trước khi sư phụ ra đi, mong ước của người là bé có thể tìm được cha mẹ ruột của mình, nên bé nhất định phải hoàn thành di nguyện của sư phụ.

Tiểu Phúc Bảo không trả lời ngay, mà trước tiên ngước nhìn viện trưởng, đôi mắt tròn to mang theo chút khẩn cầu: “Viện trưởng, con có thể đi không ạ? Phúc Bảo muốn tìm cha mẹ ruột, muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ.”

Giọng nói mềm mại của bé vẫn còn chút âm sắc nghèn nghẹn sau khi khóc.