Cô Tình Nhân Bí Mật Của Gin Là Tinh Linh!

Chương 17

Gin vẻ mặt âm trầm bắt lấy Ariel, vẻ mặt âm trầm dùng bữa xong rồi lại vẻ mặt âm trầm mang cô về nhà.

Ariel vốn tưởng rằng Vodka có thể cứu vớt cô một chút, nhưng ai mà ngờ vừa bước ra khỏi xe, Vodka đã lập tức quay đầu xe chạy mất, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ngay cả ánh đèn đuôi xe cũng đã không nhìn thấy đâu nữa.

Ariel: "..."

Cô cứng đờ quay đầu lại, nhìn Gin đang đứng ở một bên cười khuẩy.

Thời tiết cuối thu về đêm đã hơi trở lạnh, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Ariel vốn đang cảm thấy chột dạ bất giác rùng mình một cái.

"...Tôi có thể giải thích!" Tinh linh hoa bé nhỏ ngay lập tức bay đến vị trí mà cô quen thuộc nhất, cũng là vị trí mà ánh mắt tử vong của Gin không thể nhìn thấy cô được… Đó là cổ Gin: "Lúc ấy tôi chỉ là đang nghĩ tôi quá vô dụng, học nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chẳng ra gì, nhưng Gin lại khác, anh siêu siêu thông minh, học cái gì cũng có thể học rất nhanh rất tốt. Thật đấy, thật đấy, thật đấy!

Ariel vắt óc nói ra một lèo mà không kịp thở, rồi sau đó cẩn thận cảm nhận mạch đập của Gin dưới tay mình.

Rất tốt, rất đều đặn.

Có vẻ như lần này hắn không quá mức tức giận.

Gin không chút dao động, cũng sẽ không tranh cãi với cô một nơi có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào như ngoài đường như vậy. Cho nên mãi cho đến khi vào trong nhà thì hắn mới lôi Ariel ra.

Bây giờ Ariel không thể không đối mặt với Gin.

Vẫn đẹp trai như thường… Nhưng nếu trong ánh mắt không có sát ý, vẻ mặt không đáng sợ như vậy thì tốt rồi.

Nghĩ đến đây, tinh linh hoa bé nhỏ yêu cái đẹp cảm thấy vô cùng đau lòng.

Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy áp lên người Gin! Thật là quá lãng phí mà!

Nhưng bề ngoài, Ariel vẫn ngoan ngoãn giả vờ như đang ăn năn hối lỗi, ngồi quỳ trên mặt bàn màu đen.

Gin hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè nén ý muốn rút súng ra: “… Tại sao khi ở trên thuyền cô lại đột nhiên biến lớn? Còn kỳ động dục là sao đây? Chu kỳ như thế nào? Còn có bí mật gì đang giấu nữa đều nói hết ra cho tôi ngay."

Hắn mới sẽ không đi tranh cãi với tên ngốc này về việc mình có phù hợp làm nữ vương hay không.

Tinh linh tóc đỏ rụt cổ lại, bởi vì chuyện vừa rồi nên bây giờ trông cô có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, không hề có ý định che giấu bất cứ điều gì, lần lượt trả lời từng vấn đề của Gin.

“Đột nhiên biến lớn là do đến kỳ động dục… Thực ra kích thước cơ thể của tinh linh là có thể thay đổi, tai và cánh khi biến lớn cũng có thể thu lại, nhưng nó rất tiêu tốn năng lượng cũng như có rất nhiều hạn chế, vì vậy thường thì chúng tôi sẽ không biến lớn.”

Ariel lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt Gin, lí nhí nói: "Mà năng lực này chỉ có thể có được sau khi trưởng thành. Tôi vừa mới trưởng thành, trước đó tôi không biến lớn không phải là vì giấu giếm anh mà là tôi quên mất."

Mặc dù mới đầu không nói với Gin thật đúng là do có ý phòng bị... Với lại năng lượng lúc đó cũng không đủ để cô biến lớn.

Nhưng sau đó cô thực sự là đã quên mất nha!

Hai tháng ở chung cũng đã đủ để Ariel cho Gin một phần tin tưởng.

"Kỳ động dục là điều mà mỗi tinh linh sau khi đến tuổi trưởng thành đều sẽ phải trải qua. Chu kỳ thường là mỗi tháng một lần, nhưng cũng có khi không chuẩn xác, mỗi lần thường kéo dài khoảng ba ngày."

"Còn có gì giấu diếm không, chắc là không có."

Ariel thận trọng ngẩng đầu lên: "Đừng nói là anh muốn tôi chịu trách nhiệm đấy nhé."

Mặc dù tộc tinh linh của cô hình như không mấy quan tâm đến chuyện này, nhưng nghe nói trong loài người có một số người rất coi trọng sự trong trắng.

Chẳng lẽ Gin là loại người bề ngoài nhìn như lạnh lùng nhưng thực chất lại rất quan tâm đến những chuyện như thế này...

"Còn suy nghĩ vớ vẩn nữa thì cút đi." Gin thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên, nhưng lại cảnh cáo Ariel như thể có mắt ở nơi nào khác vậy.

Ariel không dám cử động.

Người đàn ông trước mặt này thật sự không có thuật đọc tâm sao?

Nghĩ vậy, Ariel không khỏi lẩm nhẩm ở trong đầu đồ tồi, đồ tồi, đồ tồi...

Gin tạm dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn về phía tinh linh đang cúi đầu: “Đừng nói là cô nghĩ tôi có thuật đọc tâm, nên đang ở trong đầu nói những thứ không thể nói ngay trước mặt tôi đi."

Ariel kinh ngạc ngẩng đầu: "Anh thật đúng là nghe được nha!"

Không đúng.

"Anh thật đúng là có thuật đọc tâm nha!"

Một giây sau, trên đầu Ariel có một cục u sưng lớn rất rõ ràng.

Là Gin thực sự không thể chịu đựng được nữa làm ra.

Ariel nhìn sắc mặt Gin đột nhiên tái nhợt, ôm đầu cảm thấy vừa tủi thân vừa khó hiểu: "Sao anh lại đánh tôi?"

Rõ là biết đánh cô sẽ bị phản phệ.

Mà cô cũng đâu có nói sai đâu.

Ngay cả trong lòng cô nghĩ cái gì cũng có thể biết được, như vậy thì có khác gì là có thuật đọc tâm đâu chứ.

Ariel cảm thấy mình vô cùng vô tội.

Cô và Vodka nói chuyện khá là hợp nhau, nên việc Gin luôn tức giận với cô chắc chắn không phải là vấn đề của cô rồi.

Chắc hẳn là vấn đề của Gin rồi.

Hắn tính khí thất thường.

Gin nói từng chữ một như thể nặn từ kẽ răng ra: "Tôi không muốn vì cô mà lãng phí cuộc đời mình."

Hắn đã rất bao dung rồi.

Ariel lại không dám hé răng.

Cô vô cùng đáng thương quay người đi, đưa lưng về phía Gin.

Ý của hắn là cô ngu ngốc đến mức dù phải đồng quy vu tận cũng muốn xử lý cô sao.

Lại còn nói khéo như vậy.

Gin không để ý đến sắc mặt hơi tái nhợt của mình, trái lại tiếp tục suy nghĩ về những gì Ariel vừa mới nói, đồng thời lại đưa ra một câu hỏi khác: "Đại khái tiêu hao bao nhiêu năng lượng."

Ariel lẩm bẩm: "... Một phần ba."

Trong hai tháng qua, năng lượng của cô đã sớm khôi phục hoàn toàn, lần này thật sự là tiêu hao một phần ba thật.

“Kỳ động dục của cô…”

Gin còn chưa nói xong đã bị Ariel tức giận cắt ngang: "Tôi vẫn đang tức giận!"

Đồ tồi, như là cố ý vậy, nhất nhất cứ phải hỏi lúc cô đang tức giận!

Rõ ràng là hắn vừa mới đánh cô xong!

Cô không muốn trả lời!

Gin nhướng mày, quay người Ariel lại: "Lý do?"

Phải mất một giây Ariel mới phản ứng lại đây câu này đầy đủ là… Lý do cô tức giận là gì?

Tinh linh bé nhỏ nước mắt trực trào: "Anh ghét bỏ tôi, lại không thèm quan tâm tý nào. Hu hu hu…"

Tại sao vừa nói xong đã quên luôn rồi chứ.

Vừa rồi còn đang nói cô ngu ngốc đến mức dù phải đồng quy vu tận cũng muốn xử lý cô.

Bây giờ chính mình lại quên mất.

Cô không quan trọng đến vậy sao?

Cô rõ ràng là một công chúa tinh linh hoa cao quý, phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác đã khiến cô cảm thấy rất chi là tủi nhục rồi, nếu từ giờ còn phải bị mắng mỗi ngày thì cô thà rằng cả đời không bao giờ trở về nhà được nữa.

Gin nhìn cô tinh linh xinh xắn muốn rớt nước mắt lại cố nén trước mắt, khó chịu khẽ chậc lưỡi một cái.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại khó chịu.

Ariel càng cảm thấy tủi thân hơn: "Anh, anh lại còn thiếu kiên nhẫn."

Cô muốn đi tìm Vodka!

Gin bất đắc dĩ ấn cô xuống… Chỉ dùng một ngón tay ấn lên bụng cô, khiến cô giống như một con rùa đen bị lật ngửa, chỉ có thể phe phẩy chân tay chứ không thể đứng dậy được: "Tôi chưa nói gì hết."

Vừa mới hình như có gì đó vừa mới cảm giác được một chút đã biến mất.

Ariel giận dữ ôm lấy ngón tay của hắn bắt đầu cắn, nhưng nước mắt trong mắt cũng đã rơi xuống.

Gin… Cái tên được tạo thành từ cái chết, nguy hiểm, máu và khói thuốc súng.

Thông thường thì hắn sẽ không liên quan gì đến một cô gái giống như Ariel.

Ariel chính là một danh từ xinh đẹp ngọt ngào, luôn vui vẻ, tràn đầy năng lượng, có hơi làm mình làm mẩy tý nhưng lại luôn vừa khiển trách người khác vừa mềm lòng.

Cô là một cô gái khiến cho người ta phải yêu thích.

Nhưng hiện tại cố tình hai người bọn họ lại bắt buộc phải sống chung với nhau vì một bản khế ước.

Nói thật ra thì Gin không hề ghét Ariel.

Nhưng đối với loại tồn tại không thể đánh không thể mắng này, hắn lại cảm thấy... Bất lực.

Đúng vậy.

Là bất lực.

Giống như bây giờ, nhìn thiếu nữ lặng lẽ rơi nước mắt, tức giận đến mức không thèm cắn ngón tay hắn nữa, mím môi, như thể giây tiếp theo cô sẽ cút đi ngay khi hắn nhấc ngón tay lên vậy.

Gin sẽ cảm nhận được loại cảm giác kỳ lạ đó khi ở bên Ariel.

Cứ như thể lãnh địa, hành vi và cách sống của hắn đều phải nhượng bộ vì cái thứ yếu ớt này.

Bị xâm chiếm, bị thay đổi.

Đó là điều khiến hắn cảm thấy khủng hoảng và khó chịu.

Nhưng bởi vì sinh vật xâm lược này thật sự quá mức nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức bản thân thậm chí sẽ nảy ra một suy nghĩ.

Cứ để nó đó cũng không có vấn đề gì hết.

Cứ coi như là thêm một niềm vui nho nhỏ cho cuộc sống nhàm chán của mình vậy.

Nhưng Gin là một người rất nhạy bén, hắn biết rất rõ chính mình không nên có suy nghĩ như vậy.

Đây chỉ là một cái cớ để hắn nhượng bộ từng bước một mà thôi.

Ariel đối với hắn mà nói cũng không quan trọng đến thế, ít nhất bây giờ cô cũng chỉ ngang tầm với Vodka mà thôi… Nhưng đó lại là một mở đầu.

Gin rũ mắt, cẩn thận nhìn vật nhỏ nói tức giận là tức giận, nói không dính là không dính dưới tay.

Rõ ràng là yếu ớt như vậy.

Chưa kể đến đạn, chỉ cần ngón tay hắn ấn mạnh hơn một chút... Cũng có thể bị gϊếŧ chết rồi.