Thời gian trôi qua rất nhanh, Ariel và Gin thính ứng lẫn nhau, ở bên nhau được hai tháng, do khế ước chủ sủng cho nên cả hai không thể cách nhau quá xa, vậy nên những nhiệm vụ phải đi xa đó Gin cũng chỉ có thể mang Ariel đi theo cùng.
Gin mới vừa thăng chức nên rất bận rộn, một tuần về nhà không quá ba lần… Nhưng hắn đã chất đầy tủ lạnh từ lâu rồi, như vậy nếu không mang theo Ariel đi ra ngoài thì cô cũng sẽ không bị đói chết.
Mặc dù Ariel không thể nhấc nồi chảo lên hay tự nấu ăn được nhưng cô vẫn có thể hâm nóng đồ ăn nhanh bằng lò vi sóng được.
Cuối cùng thì địa vị của Gin trong tổ chức đã dần ổn định, lại thể hiện ra năng lực khiến người ta phải thán phục của mình, cho nên trong lúc nhất thời không có ai dám đứng ra thách thức uy nghiêm của Gin.
Lịch trình bận rộn của hắn tạm thời đã kết thúc.
Cả hai cũng đã hiểu biết đại khái về tính cách của nhau, không giống lúc đầu chỉ là mối quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng… Hơn nữa thành thật công khai danh tính của nhau.
Ariel thở dài: "Này không phải là kẻ xấu sao?"
Mặc dù kẻ xấu trong thế giới con người không liên quan gì đến cô, nhưng Ariel lại cảm thấy tâm tình phức tạp khi nghĩ đến việc bản thân bị bắt ép ký kết khế ước với người này.
Nhưng công bằng mà nói, Gin đối xử với cô khá là tốt.
Bất kể cô đột nhiên nghĩ tới muốn cái gì, thì dù hắn có thiếu kiên nhẫn đến đâu cũng sẽ rất hiệu xuất giao đến tận tay cô trong vòng 24h.
Ngày thường gặp mặt cũng sẽ chào nhau… Là kiểu cô nhiệt tình chào hỏi, còn Gin thì gật đầu.
Thỉnh thoảng hắn có uống chút rượu, cũng sẽ không uống say phát điên. Thậm chí có những khi tâm trạng rất tốt còn sẽ tự tay pha cho cô một ly đồ uống không cồn không rõ tên.
Hương vị rất ngon, phân lượng cũng rất nhiều.
Nói chung là, trong hai tháng ở cùng nhau này, có thể nói hắn là một người bạn thuê chung phòng cũng như là một người chăn nuôi rất tốt.
Tính tình của Ariel càng tốt hơn. Tinh linh nhỏ hoạt bát tò mò về mọi thứ trên thế giới này, chỉ là hiện tại số lượng con người mà cô quen biết quá ít, cho nên người duy nhất cô có thể ríu rít trò chuyện cũng chỉ có mình Gin thôi.
Tuy rằng cảm thấy vô cùng phiền Gin: "..."
Thực sự rất muốn khiến cô từ giờ trở đi đều im lặng.
Nghĩ thì cũng chỉ là nghĩ mà thôi, hắn rốt cuộc vẫn là không có nổ súng, chỉ có thể nghe cảm thấy bực bội lại không làm gì được mà nghe cô ầm ĩ bên tai.
Ariel còn biết một người khác nữa, đó là người đàn ông đến đổi cửa trước đó, tên là Vodka.
Ariel đã biết đây là tên của một loại rượu mạnh, tuy rằng sau khi cẩn thận tìm kiếm thông tin xem xét thì cô cảm thấy danh hiệu này hoàn toàn không xứng với người hàm hậu như Vodka.
… Nhìn thế nào đi nữa thì cũng vẫn cảm thấy không xứng.
Nhưng nghe anh ta nói ở trong tổ chức này đạt được danh hiệu là một việc vô cùng vinh dự, không đến lượt bọn họ tự lựa chọn.
Ariel rất thích Vodka. Mặc dù lần đầu gặp nhau, anh ta bởi vì tưởng là mình bị ảo ảnh mà rút súng ra muốn bắn cô khiến cô phải trốn ra sau lưng Gin, nhưng sau đó cả hai lại chung sống rất hòa hợp.
Vì được thăng chức làm tổ trưởng tổ hành động nên Gin phải giải quyết nhiều việc hơn, chứ không giống như lúc còn là thành viên có danh hiệu bình thường chỉ phải ra ngoài khi nhận được nhiệm vụ.
Với lại kỹ năng lái xe của Vodka siêu tốt.
Tốt hơn Gin nhiều.
Siêu êm.
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, Ariel luôn thích ngồi ở trước đầu xe, tám chuyện trên trời dưới đất với Vodka.
Vodka đã từng đi qua rất nhiều nơi, biết rất nhiều món ăn độc đáo, phong tục tập quán và các nền văn hóa khác nhau. Thực ra anh ta hiểu biết rất rộng, hoàn toàn không giống vẻ ngoài tưởng chừng như không biết gì của anh ta.
Anh ta cũng đã từng đi học đại học.
Gin còn chưa từng học đại học đâu.
Vodka nói rằng tất cả những gì anh ta biết đại ca đều biết hết, nhưng Ariel nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh một cái, quyết định vẫn là nói chuyện với Vodka đi.
Những lúc Gin bọn họ đi làm giao dịch hoặc là đi làm nhiệm vụ, nếu hôm đó lái xe đi thì Ariel sẽ ở trên xe đợi bọn họ về.
Nhưng không phải lúc nào cũng có thể lái xe đi, nhất là những nhiệm vụ cần mang Ariel theo, những nhiệm vụ đó phần lớn đều là ở rất xa, cần phải đi máy bay hoặc là đi tàu cao tốc mới được.
Những lúc như vậy Ariel sẽ trốn dưới tóc hoặc là trong áo khoác của Gin.
Người đàn ông lạnh lùng như băng, nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao hơn cả Ariel, nhưng bây giờ thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, Ariel vẫn là rất thích trốn trong đó.
Dù sao thì Gin cũng không đổ mồ hôi, lại hôm nào cũng tắm rửa sạch sẽ cả, trên người có một mùi thơm nhẹ đặc trưng… Chỉ có giống như tinh linh hoa bé nhỏ vùi đầu vào cơ thể hắn như vậy mới có thể ngửi thấy được.
Ariel rất nhanh đã làm quen được với xã hội loài người.
Đương nhiên, tính cách của hai người vốn đã rất khác nhau, mà tinh linh hoa bé nhỏ lại không thể giống Vodka như vậy, dù Gin có nói gì cũng đều sẽ gật đầu đồng ý, cho nên có đôi khi hai người cũng sẽ cãi nhau.
Giống như là lần đầu tiên Ariel ngồi lên chiếc xe màu đen của Gin.
"Mùi gì vậy!" Ariel cau mày, vỗ vỗ cánh: "Thúi thế…"
Vodka đương nhiên biết Ariel đang nói đến mùi gì, bởi vì Gin ngồi ở ghế phụ đang hút thuốc, hơn nữa bởi vì nhiệm vụ hôm nay có chút khúc chiết, diễn ra không quá suôn sẻ cho nên lại càng hút nhiều hơn.
Hơn nữa, trên đường đi bọn họ còn phải vòng về đón tinh linh hoa Ariel nữa, điều này khiến người rất coi trọng hiệu xuất nhiệm vụ như Gin lại càng cảm thấy bực bội hơn.
Thế là trong xe toàn là mùi khói thuốc lá.
Vodka mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nói một lời, cũng không còn thân thiện trò chuyện hôm nay phải bận rộn đến mấy giờ với Ariel như khi lên lầu đón cô nữa.
Gin không thèm ngước mắt lên, nói: "Biến đi."
Ariel bất mãn bĩu môi, sau đó vui sướиɠ chuẩn bị từ cửa sổ biến đi.
Hừ, cứ tưởng cô không muốn ở nhà sưởi gió ấm xem phim hoạt hình một mực đòi đi theo hai người nghiêm túc bọn họ đi làm nhiệm vụ sao?
Nhưng cuối cùng lại không thể đi ra ngoài được.
Gin đóng cửa sổ lại, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm ra lệnh cho Vodka: "Lái xe."
“Vâng, vâng!” Vodka cảm nhận được áp suất thấp từ bên cạnh truyền đến, cũng không dám thở mạnh, lập tức lái xe rời đi.
Bị Gin nắm trong tay Ariel: "... Cánh của tôi!"
Đừng nắm chặt thế chứ!
Với lại tay toàn là mùi khói thuốc lá!
Thúi chết mất, thúi chết mất!
……
Tất nhiên, ngoài tình tiết nhỏ này ra, Gin cũng không có quên thỏa thuận của mình với Ariel.
Hắn giúp Ariel tìm được tin tức mà cô muốn… Nhưng đã là việc của ba mươi năm trước rồi.
Còn kèm theo một bức ảnh đen trắng rất mờ, chỉ có thể thấy rõ sinh vật giống búp bê trong ảnh cũng có một đôi cánh bướm trông rất giống cánh của Ariel.
Nhưng kiểu búp bê như vậy đã rất phổ biến ở Mỹ từ nhiều năm trước rồi. Cho nên nhìn thấy bức ảnh này hầu hết mọi người sẽ nghĩ đó là một con búp bê bị vứt bỏ mà thôi.
Ngoại trừ Gin và Ariel.
"Con tinh linh này khi đó đi theo một người phụ nữ, chỉ xuất hiện đúng một lần trong một trận động đất. Khi đó, rất nhiều người nói họ bị thương và đã nhìn thấy tinh linh trước khi chết."
Bức ảnh này cũng là thứ mà bọn họ nói là bằng chứng.
"Nhưng sau đó lại có người công bố "Bức ảnh là giả, hơn nữa người chụp bức ảnh này là người đã trộm con búp bê của cô ấy. Con búp bê đó rõ ràng là cô ấy tìm thấy trong trận động đất, nhưng giờ lại không thấy đâu nữa rồi.".”
Giọng Gin rất bình tĩnh lạnh nhạt: “Hiện tại chỉ có thể tìm được bấy nhiêu thông tin thôi.”
Nhật Bản vốn là một quốc gia thường xuyên xảy ra động đất, mà trận động đất đó lại xảy ra ở một làng du lịch rất xa xôi.
Nếu không có tin đồn về "tinh linh", thì tờ báo này sẽ không bao giờ được tìm thấy sau ba mươi năm.
Ariel thản nhiên ngồi trên bàn ăn, nhìn tờ báo trước mặt, không biết đang nghĩ cái gì: "...Tôi biết rồi."
Cô đã không còn mặc bộ quần áo trước đây nữa, Gin đã làm Vodka đi đặt may riêng rất nhiều quần áo mới cho cô, tất cả đều được đặt trong ngôi nhà nhỏ mà Ariel đã chọn.
Siêu lớn! Siêu xa hoa!
Kho để đồ không có cửa sổ nên Ariel không thích ở đó, sau khi bị lộ cô đã đặt ngôi nhà gỗ nhỏ của mình đặt lên kệ tủ trong phòng khách nơi cô đã từng ở trước đó.
Kệ tủ bên dưới cũng bị cô trưng dụng, dùng để chứa những thứ bị Gin ghét bỏ là ‘rác rưởi’.
Ariel ngồi ngơ ngác một lúc, nhưng rất nhanh lại tỉnh táo lại: "Không nghĩ tới mới hai tháng mà đã có thể tra ra tin tức rồi! Như thế đã là rất tốt rồi."
Nếu là cô tự mình đi tìm thì chắc có lẽ cả đời cũng chẳng tìm được tờ báo này mất.
Lúc này, Ariel thực sự rất hài lòng vì đã quyết định ký kết khế ước với Gin… Một tên phụng dưỡng rất tốt nha.
Ariel gần đây thích mặc quần đùi và đi giày da nhỏ kêu lạch cà lạch cạch.
Vì lý do này, gần đây khi chơi ở trên bàn cô đều không dùng cánh bay mà là tự mình dùng chân bước đi.
Thẩm mỹ của Gin rất tốt, nhưng lại không thể hiểu được các loại tâm tư thiếu nữ của Ariel.