Những Mẩu Truyện Ngắn - Người Chắn Gió

Chương 32: Ngược Sakura p1

Tôi sinh ra không phải để yêu thương và sẽ chẳng có ai yêu thương tôi cả, dù muốn hay không thì tôi cũng phải chấp nhận điều đó...

“Thứ kinh tởm.” “Thứ dị hợm.” “Sao trên đời có thể tồn tại một thứ như mày chứ?!” “...” Đó là những gì họ nói vè tôi, về một đứa trẻ dị dạng lần đầu tiên họ trông thấy. Họ gọi tôi là “thứ”, không phải là “nó” hay “mày”, trong mắt họ tôi không phải là một con người.

Tôi không có nơi để đi, cũng chẳng có nơi để hướng đến, mỗi ngày chỉ co ro một xó trong cái cô nhi viện chật hẹp, bị họ hắt hủi, bị họ dèm pha, kể cả bị bạo hành, tôi đã quá quen rồi. Ngày cô nhi viện giải tán tôi đã không còn nơi để ở nữa.

Tôi đi lang thang trên con đường đầy gió sương và tuyết lạnh, có rất nhiều ánh mắt đặt trên người tôi và tôi hiểu được sự ác ý trong đó. Không ai hỏi thăm, không ai cảm thông, cũng chẳng có ai an ủi. Tôi đã quá quen với cuộc sống như vậy rồi, nhưng vì sao trái tim tôi vẫn còn đau thế này? L*иg ngực đều là cảm giác bỏng rát thống khổ đến mức không chịu nổi. Tôi ngã khụy xuống nền đất lạnh như băng nhưng lòng người còn lạnh hơn cả nó.

Đôi chân tôi tê dại vì giá rét, nó đỏ ửng lên, hình như không còn cảm giác gì nữa. Tôi nghĩ rằng mình muốn đi tiếp nhưng vận sức mãi vẫn không thể động đậy. Hể? Gì đây? Vì sao tôi không nhấc chân lên được? Vì tôi đã mất cảm giác sao? Hay vì tôi không còn muốn đi nữa?

Tôi cứ chết lặng ngồi ở đó, nhận lấy ánh mắt phán xét của người đời. Họ nói gì đó mà “Thật tình... thật xấu xí...” tai tôi ù đi không nghe thấy tiếng gì nữa. Có người ném bánh vào người tôi nhưng tôi không thể phản ứng lại. Tôi nhìn cái bánh, bàn tay run rẩy nhặt lấy nó để ăn. Ngoài tuyết ra, đây là thứ đầu tiên tôi được cho vào miệng trong suốt ba ngày trời. A... thì ra đã ba ngày rồi sao?

Cái bánh ăn dở chỉ còn lại mấy miếng nhưng lại ban phát cho tôi sức mạnh. Chân phải tôi nhúc nhích, sau đó chầm chậm chống dậy. Chân trái tôi cũng đứng lên theo. Tôi lại lần nữa bước đi vô định trên thế giới như một oan hồn không thể giải thoát. Không ai yêu tôi, không ai cần tôi, không ai quan tâm tôi, vậy tôi... tồn tại để làm gì...

.

.

.

a b c d e f g h i j k l m n o p q r s t u v w x y z