Tiết trời mùa thu se lạnh bao trùm lấy khu phố nhỏ, phủ xuống vạn vật những giọt sương sớm lạnh lẽo.
Nirei lại tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, em thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra như tắm thấm ướt cả mảng ga giường dưới thân. Lát sau em mới mệt mỏi gọi :”Anh ơi~” nhưng mà chẳng ai đáp lại hết, cũng chẳng có ai sẽ đáp lại em nữa rồi.
Lại nữa... Nirei siết chặt tay. Không biết đã bao lần em ước giấc mơ ấy đừng trở thành sự thật nhưng ông trời lại quá nhẫn tâm với chàng trai nhỏ bé. Sự bất lực và tủi thân đến cùng cực khiến nước mắt em lần nữa tuôn rơi.
Sau khi tốt nghiệp mỗi người đều có một con đường riêng. Kiryu đã trở thành nhà thiết kế thời trang và chuyển đến Tokyo sinh sống. Stugeura tiếp tục với niềm đam mê judo của mình, cậu chở thành một võ si và đi khắp nơi du đấu. Sakura sau bao gian khổ cũng trở thành một cảnh sát tài năng, đã kết hôn và có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Các bạn học khác cũng bước đi trên con đường của mình, mỗi người một nơi, chỉ còn nơi đây Suou và Nirei trong khu phố cũ, một người làm nhà báo, một người làm giáo viên, nương tựa lẫn nhau mà sống, nhưng cơn bạo bệnh năm ngoái đã đem Suou của em đi mất rồi. Tất cả những đau đớn, khổ cực và gánh nặng về mọi thứ đè nặng trên bờ vai Nirei làm em càng rõ hơn Suou quan trọng với em đến nhường nào.
Y là người thương của em, luôn chở che và chăm lo cho em đủ điều. Y là trụ cột gia đình, là người làm chủ suy nghĩ, lo toan. Y là điểm tựa tinh thần, để em nhớ đến và cổ vũ em mạnh mẽ. Y là nơi mà em coi là nhà, là điểm dừng chân sau mỗi ngày bôn ba, là điểm bình yên cho mỗi đêm an giấc...
Nirei cứ khóc, khóc mãi, cho đến khi em mệt quá thϊếp đi, lại chìm vào cơn ác mộng không hồi kết, rồi tỉnh lại khi nước mắt đã nhòe.
Em bước đi vô địinh trên khu phố, gặp gỡ những con người thân thương, cùng họ nói nói cười vui nhưng thâm tâm lại chẳng thể vui chút nào. Bông tuyết đầu mùa rơi trên vai em nhưng Nirei lại chẳng hề để ý. Em ngẩng mặt lên, nhớ thời điểm này năm ngoái mình cùng Suou chơi đắp người tuyết vui đến nhường nào. Khuôn mặt bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng, nước trên khóe mi lặng lẽ kết thành băng rồi biến mất trong tiết trời lạnh lẽo.
Nirei tới trường, tới Saboten, tới ranh giới với Shishitoren và tất cả những nơi em và Suou từng đặt chân đến, cuối cùng dừng lại trên cây cầu chiến đấu với Noroshi năm nào. Em nhớ đây là lần đầu tiên mình mạnh mẽ đến vậy, nhớ Suou đã khen mình làm rất tốt đó.
Mình làm rất tốt. Nirei mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại méo mó do đôi môi phải mím chặt. Em lặp đi lặp lại ba lần nhắc nhở mình đã làm rất tốt, xong lại nghĩ mình không tốt chút nào khi để Suou cô độc nơi lạnh lẽo như vậy. Hẳn là y đang nhớ em lắm, em nên bầu bạn bên y mới phải. Hẳn là vậy...
Không biết khi Suou – san thấy mình sẽ có cảm giác như nào nhỉ? Anh ấy có trách mình ngu ngốc không? Anh ấy có giận hờn mình không? Mà... chuyện đó cũng đâu có quan trọng nữa.
“Em không thể sống thiếu anh, Suou – san.”
“Tách...”